Mã Hạo Đông suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Vậy cũng được. Thế tôi về trước nhé, nếu có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi. Cô có số của tôi rồi đúng không?"
"Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn anh Đông."
Sau khi tiễn Mã Hạo Đông, Hứa Hi Ngôn nghĩ đến Hoắc Vân Thâm, cô sợ anh vẫn đang ở nhà chờ cô, nên gửi cho anh một đoạn tin nhắn ngắn.
Cô nhắn cho anh, buổi tối sau khi quay xong sẽ về thẳng nhà ông ngoại, bảo anh không cần chờ cô nữa.
Hứa Hi Ngôn vừa gửi tin nhắn cho anh xong thì điện thoại reo lên, là Phương Tiểu Tranh gọi đến.
Điện thoại vừa mới kết nối, Phương Tiểu Tranh ở đầu dây bên kia đã ào ào như thét ra lửa: "Ngôn Ngôn, bây giờ cậu đang ở cùng ai? Đang làm gì thế?"
Hứa Hi Ngôn hỏi lại: "Sao thế Tranh Tử?"
"Cậu còn không biết sao? Tin tức mỹ nam Mã Hạo Đông bế cậu đã lên trang nhất của tờ báo hôm nay rồi."
Phương Tiểu Tranh đã nhận ra cô gái mà Mã Hạo Đông bế trong bài báo chính là Hứa Hi Ngôn. Tâm trạng cô ấy lúc này đang vô cùng phấn khích.
"Nói nhanh lên, cậu với anh ta quen nhau thế nào vậy? Không phải là đang yêu nhau đấy chứ? Mình biết rồi nhé, anh ta với cậu không chung đoàn làm phim."
Ý của Phương Tiểu Tranh là, hai người họ không ở cùng một đoàn làm phim, nhưng lại có thể bị quay lại chung trong tình huống như vậy, nhất định là giữa hai người có chuyện.
"Cậu thật là hóng hớt quá đi."
Hứa Hi Ngôn mắng một câu, sau đó giải thích: "Mình với Mã Hạo Đông chỉ là bạn, cậu đừng có đoán mò."
"Không phải là mình suy diễn vớ vẩn đâu, Ngôn Ngôn. Bây giờ trên khắp weibo đều bùng nổ tin này rồi. Đám bạn gái của Mã Hạo Đông kia dễ chừng đều muốn làm thịt cậu. Mình nói cho cậu biết, cậu sắp nổi tiếng rồi đấy."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Muốn làm thịt cô?
Tại sao lại có cảm giác không rét mà run như vậy chứ?
Đám bạn gái của Mã Hạo Đông ư? Chỉ nghe mà đã thấy đáng sợ rồi.
Nếu để cho bọn họ biết tin tức Mã Hạo Đông bế Hứa Hi Ngôn, m* nó, chuyện này sẽ có hậu quả gì đây? Thật là không dám tưởng tượng mà.
Yên lặng một hồi, đầu dây bên kia lại truyền tới âm thanh léo nhéo của Phương Tiểu Tranh: "Alo, alo, alo! Bây giờ cậu đang ở đâu đấy?"
"Mình ở bệnh viện."
Phương Tiểu Tranh: "..."
Nửa tiếng sau, Phương Tiểu
Tranh hấp tấp lao đến bệnh viện. Thấy Hứa Hi Ngôn đang nằm trên giường bệnh, cô buồn bực kêu lên:
"Con mẹ nó! Tất cả mọi người đều cho là cậu đang hẹn hò với trai đẹp, nhưng không ngờ cậu lại bị hành hạ đến mức phải vào bệnh viện. Thật chịu cậu."
"Mình có hẹn hò mà! Suýt thì phải đi hẹn hò với Diêm vương đấy." Hứa Hi Ngôn cười khổ nói.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Phương Tiểu Tranh ngồi xuống, hỏi.
Hứa Hi Ngôn kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Phương Tiểu Tranh nghe xong, tức giận đến nỗi không thể kìm nén được: "Thật tức chết mà. Đôi cẩu nam nữ kia lại dám cấu kết với nhau hãm hại cậu. Thật là ức hiếp người quá đáng!"
Hứa Hi Ngôn thở dài: "Đâu còn cách nào khác, ai bảo mình đang ở trong tay bọn họ chứ."
Phương Tiểu Tranh thật lòng lo lắng cho sự an toàn của Hứa Hi Ngôn, vừa bực vừa thương:
"Cậu xem đi, mình nói đâu có sai. Mình đã bảo cậu đừng có nhận đóng nhân vật này mà cậu không nghe cơ."
"Cậu cùng con ả hèn hạ Hứa Tâm Nhu kia ở cùng một đoàn làm phim, cậu có thể thoát khỏi tay nó không?"
"Theo như mình thấy, vai diễn này cậu đừng đóng nữa, bỏ đi."
Biết Phương Tiểu Tranh chỉ là vì suy nghĩ cho mình, Hứa Hi Ngôn cầm tay cô ấy, cảm kích nói:
"Tranh Tử! Mình nhất định phải diễn vai này."
"Mình đã từng chịu nhiều cực khổ như vậy, nếu như giữa chừng từ bỏ, chẳng phải đó chính là điều bọn họ mong muốn sao?"
"Cậu cứ tin ở mình, thiệt thòi này chỉ là tạm thời. Đến lúc thời thế thay đổi, mình nhất định sẽ không đen đủi như vậy nữa."
"Ôi..."
Phương Tiểu Tranh thậm chí còn mâu thuẫn hơn cả Hứa Hi Ngôn. Là bạn thân nhất của cô, Phương Tiểu Tranh vừa muốn ủng hộ lựa chọn của cô, lại vừa lo lắng cô bị thương mà không nhịn được, muốn khuyên cô từ bỏ.
Bọn họ ở lại bệnh viện một đêm, sáng hôm sau, Hứa Hi Ngôn kiểm tra sức khỏe thấy không còn gì đáng lo ngại nữa, nên làm thủ tục xuất viện. Phương Tiểu Tranh lái chiếc xe chở hàng nhỏ đưa cô về Thịnh Thế Ngự Cảnh.