Hứa Hi Ngôn cảm ơn ý tốt của anh: "Hoàn toàn không cần đâu. Anh Hoắc, anh đừng sử dụng năng lực của anh vì tôi."
"Tôi đã chuẩn bị tâm lí từ lâu rồi, nói trắng ra thì giới giải trí không phải là giới tin đồn sao? Có diễn viên nào không bị lan truyền tin đồn chứ?
"Hơn nữa bây giờ dường như tin đồn này không có ảnh hưởng gì đến tôi, dù sao tôi với Mã Hạo Đông cũng chỉ là quan hệ ban bè bình thường, cứ mặc kệ cho họ nói đi!"
"Nếu như tôi để ý nhiều như thế thì trước đây tôi sẽ không nghĩ đến việc gia nhập giới giải trí."
"Ừ."
Hoắc Vân Thâm gật đầu. Thật ra theo anh thấy thì đối với một người mới như Hứa Hi Ngôn, tin đồn này chỉ có lợi mà không có hại, nó có thể giúp cô gia tăng sự nổi tiếng.
Anh cũng không vội vàng giúp cô dập tắt chuyện này, cứ xem tình hình phát triển trước rồi tính sau.
Hứa Hi Ngôn lại không muốn dựa vào sự nổi tiếng của Mã Hạo Đông. Mỗi lần nghĩ đến anh ta, trong lòng cô vẫn thấy khá băn khoăn: "Nhưng mà anh Hoắc này, tôi muốn nhờ anh một việc."
"Nói đi."
"Mã Hạo Đông bị tôi làm liên lụy, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều, tôi nợ anh ấy. Nếu như sau này anh ấy gặp phải chuyện phiền phức gì, tôi hi vọng anh Hoắc có thể giúp đỡ anh ấy giùm tôi."
Điều khiến Hứa Hi Ngôn lo lắng là mối quan hệ giữa cô với Mã Hạo Đông bị fan của anh ta hiểu lầm, bị người có ý đồ lợi dụng.
Hoắc Vân Thâm thầm khen ngợi trong lòng, anh không nhìn lầm người.
Hứa Hi Ngôn ngốc nghếch một cách đáng yêu, cô không cầu phúc lợi cho bản thân mình mà suy nghĩ cho an nguy của bạn bè, thật sự là một cô gái có tình có nghĩa hiếm thấy.
"Được! Tôi đảm bảo, ngày nào còn có Hoắc Vân Thâm tôi thì Mã Hạo Đông sẽ không sao hết."
Hoắc Vân Thâm dùng danh dự của anh để bảo đảm, chỉ cần Hứa Hi Ngôn yêu cầu điều gì, anh sẽ đồng ý vô điều kiện.
"Cảm ơn anh Hoắc, anh tốt quá."
Hứa Hi Ngôn vui vẻ hệt như vừa cầm được thẻ bài miễn chết vậy. Cô chợt nhớ đến lần trước cô từng nói sẽ giới thiệu Anh Đào Bảo Bảo cho anh gặp mặt, bèn nói: "Đúng rồi, anh Hoắc này, ngày mai anh có rảnh không?"
Vốn dĩ anh không rảnh, nhưng vì là
cô hỏi, nên phải rảnh.
"Ừ có."
"Mấy hôm trước tôi có nhắc đến Anh Đào Bảo Bảo đó, anh có nhớ không? Đúng lúc ngày mai chúng ta đều có thời gian, hay là sắp xếp gặp mặt vào ngày mai nhé. Anh thấy thế nào?"
"Được chứ, em cứ xếp đi."
Hoắc Vân Thâm lập tức đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia của Anh Đào Bảo Bảo, không hiểu sao trong lòng anh sẽ mềm mại hơn vài phần.
"Không thành vấn đề, cứ quyết định vậy đi."
Gió đêm hơi lạnh, Hứa Hi Ngôn đẩy anh đi lòng vòng một hồi, nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!"
"Ừ."
Hai người về đến cửa căn hộ thì chia tay, ai quay về nhà nấy.
Hoắc Vân Thâm tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm, khoác áo ngủ. Tuy nhiên, khi anh ngồi trên xe lăn bằng điện quay lại phòng ngủ thì bỗng ngạc nhiên đến nỗi giật nảy người.
Sao Hứa Hi Ngôn lại xuất hiện trong phòng ngủ của anh?
Chẳng lẽ là ảo giác?
Hứa Hi Ngôn biết anh đi ra rồi, bèn xoay người lại, cong mắt cười nói: "Anh Hoắc, chào buổi tối!"
"…" Hoắc Vân Thâm vô cùng kinh ngạc, quan sát cô từ trên xuống dưới. Lúc này cô đang mặc một bộ áo blouse trắng, đầu đội mũ trắng nhỏ, miệng còn đeo khẩu trang, cầm một túi công cụ trong tay: "Cảnh Hi, em…"
Hoắc Vân Thâm bối rối chỉnh lại áo ngủ. Vừa rồi anh chỉ mặc qua loa, chưa kịp sửa sang lại, anh cũng chưa lau tóc, bây giờ mái tóc ướt sũng của anh đang nhỏ nước. Nhất định là dáng vẻ của anh bây giờ trông rất luộm thuộm.
Haiz, làm sao bây giờ?
Anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.
Nhưng trong mắt Hứa Hi Ngôn, cảnh tượng mà cô nhìn thấy lại không như vậy.
Người đàn ông vừa mới tắm rửa xong, áo ngủ thoáng mở, làn da màu mật ong sáng bóng mê người. Mái tóc rối càng làm bật lên vẻ thoải mái nhẹ nhàng không gì sánh được của anh, toàn thân gợi cảm yêu dị đến mức mê hoặc lòng người.