"Chào anh Hoắc."
Cả Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí đều chào hỏi, Hoắc Vân Thâm nở nụ cười gật đầu với Phương Tiểu Tranh.
Thế nhưng, lúc nhìn sang Vương Đại Trí, đôi mắt vốn sáng ngời của anh đột ngột mang theo ý lạnh sắc bén.
Ánh mắt đe dọa đó khiến Vương Đại Trí run rẩy trong lòng, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nhân vật lớn, Vương Đại Trí nuốt nước bọt ừng ực, cân bằng lại tâm lí.
Nhất là đôi mắt kia của Hoắc ảnh đế rõ ràng mang theo địch ý, sao lại thế nhỉ?
Hình như mình chưa từng đắc tội anh ta mà?
Hứa Hi Ngôn không hiểu sao Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí vừa tới, bầu không khí vốn hòa hợp lại trở nên hơi kỳ lạ như vậy?
Người đầu tiên đánh vỡ không khí kỳ lạ này chính là Anh Bảo. Bé thấy đám người Phương Tiểu Tranh tới, lập tức vui vẻ chạy ra đón, ôm đùi bọn họ: "Mommy Tranh Tử! Chú Đại Trí!"
"Ừm, Anh Đào ngoan quá!"
Phương Tiểu Tranh kéo bé tới, Vương Đại Trí cũng đi theo, mấy người ngồi xuống sofa. Hứa Hi Ngôn vội vàng rót nước, bưng mâm đựng trái cây tới.
Bọn họ tán gẫu được một lúc, Hứa Hi Ngôn nói: "Mọi người ở đây nói chuyện nhé, tôi đi chuẩn bị bữa tối."
Phương Tiểu Tranh biết buổi tối sẽ ăn lẩu, không muốn để Hứa Hi Ngôn mệt bèn nói: "Mình tới giúp một tay."
Sau khi hai cô gái rời đi, Anh Bảo xem phim hoạt hình. Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, bầu không khí kỳ lạ kia lại tới.
Vương Đại Trí vốn không nói nhiều, trước mặt Hoắc Vân Thâm lại càng có vẻ gượng gạo trầm lặng hơn.
Hoắc Vân Thâm thảnh thơi uống trà, lặng lẽ dò xét tình địch.
Vương Đại Trí ở trước mặt có vóc người rất cao to, dáng dấp đôn hậu trung thực, trông cũng khá chất phác.
Cho dù nhìn ở góc độ nào thì cũng không thể nói là ưu tú lắm.
Vậy thì Hứa Hi Ngôn thích cái gì ở anh ta chứ?
Vương Đại Trí phát hiện Hoắc Vân Thâm vẫn luôn nhìn mình. Bị loại ánh mắt không có ý tốt này nhìn chằm chằm khiến toàn thân anh ta run rẩy, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ?
Sớm biết thế, anh ta đã không tới.
Hoắc Vân Thâm đánh giá anh ta một lát, đặt ly xuống, hỏi: "Anh Vương, anh và cô ấy đều học Đại học Bái Kinh?"
Ảnh đế nói chuyện với anh ta!!!
Vương Đại Trí
vừa mừng vừa lo, cho là anh hỏi về Phương Tiểu Tranh nên ngu ngơ cười nói: "Đúng, cô ấy học chuyên ngành tiếng Trung, tôi học chuyên ngành Khoa học Máy tính."
"Ở cùng nhau bao lâu rồi?"
"Tám năm." Vương Đại Trí thành thật trả lời.
Tám năm... Anh ta và Hứa Hi Ngôn đã yêu nhau tám năm rồi?
Hoắc Vân Thâm thật sự bị con số này dọa giật mình. Chỉ cần nghĩ đến việc Vương Đại Trí quen biết Hứa Hi Ngôn trước anh nhiều năm như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy ghen tị và khổ sở.
Có nhiều chuyện, thật sự hâm mộ cũng không được.
Nếu năm đó anh không ra nước ngoài mà ở lại Bái Kinh, có khi nào anh sẽ có thể gặp Hứa Hi Ngôn sớm hơn hay không?
Dường như Hoắc Vân Thâm đang chìm đắm trong một suy nghĩ sâu xa nào đó, không nói thêm gì nữa.
Vương Đại Trí lặng lẽ lau mồ hôi lạnh. Không hiểu vì sao mà khi ở riêng với ảnh đế, anh ta cảm thấy áp lực như núi.
Cũng may không bao lâu sau, Hứa Hi Ngôn gọi bọn họ tới ăn cơm, tình huống áp suất thấp giữa Vương Đại Trí và Hoắc Vân Thâm mới dịu lại.
Hứa Hi Ngôn đặt nồi lẩu uyên ương lên bàn, Phương Tiểu Tranh giúp cô bưng thức ăn lên, Anh Bảo siêng năng chạy đi lấy đũa.
Mọi người ngồi xuống, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm ngồi một bên, Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí ngồi ở một bên, Anh Bảo một mình ngồi một phía.
Lúc ăn cơm, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm cứ luôn nhìn chằm chằm vào Vương Đại Trí ngồi đối diện.
Thấy anh ta gắp thức ăn cho Phương Tiểu Tranh, anh tỏ vẻ không hiểu.
Dựa theo suy nghĩ của Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn phải ngồi cùng bạn trai Vương Đại Trí của cô mới đúng chứ?
Vương Đại Trí kia có gắp đồ ăn cũng phải gắp cho Hứa Hi Ngôn trước mới đúng!
Có phải vì anh xuất hiện, trong lòng Vương Đại Trí không thoải mái, cố ý làm như vậy để kích thích Hứa Hi Ngôn?
…