"Hả?"
Bị hỏi đột ngột nên Hứa Hi Ngôn sững sờ. Cô nhớ hình như chị của Phương Tiểu Tranh bán áo quần trẻ em liền nói: "Bọn họ bán áo quần, kinh doanh nhỏ."
Hoắc Vân Thâm bắt được sơ hở trong lời nói của cô: "Vậy sao? Hình như trong livestream Anh Đào Bảo Bảo có nói là cô bé phải để dành thật nhiều thật nhiều tiền để mua một papi tốt nhất thế gian. Không phải cô bé lớn lên trong một gia đình đơn thân sao?"
Bắt đầu từ khi gặp Anh Bảo, Hoắc Vân Thâm đã chú ý quan sát bé con rất kỹ. Anh phát hiện cô bé rất giống anh, đều có lúm đồng tiền.
Hơn nữa cô bé có vài thói quen khá giống anh. Ví dụ như anh dị ứng với bơ đậu phộng, Anh Bảo cũng dị ứng với bơ đậu phộng.
Điều khiến Hoắc Vân Thâm nghi ngờ là nếu như Anh Bảo là con của chị Phương Tiểu Tranh thì theo lí phải gọi Phương Tiểu Tranh là dì, hơn nữa cô bé phải vô cùng thân thiết với Phương Tiểu Tranh mới đúng.
Nhưng sao anh lại thấy Hứa Hi Ngôn với cô bé càng thân thiết hơn vậy?
Phương Tiểu Tranh là dì của cô bé mà không biết Anh Bảo dị ứng với bơ đậu phộng, phải đợi Hứa Hi Ngôn nhắc mới biết?
Đối mặt với giọng điệu hoài nghi của anh, suýt chút nữa Hứa Hi Ngôn đã nói hết ra rồi.
May là đầu óc cô còn đủ sáng suốt, suy nghĩ cũng rất nhanh, kịp thời thay đổi chủ đề: "Đúng vậy, bọn họ đã ly hôn từ sớm. Bây giờ chỉ có mình mẹ cô bé nuôi nấng, thật không dễ dàng gì."
"Dường như Anh Bảo rất thân thiết với em."
Hoắc Vân Thâm lại nhẹ nhàng nói thêm một câu.
"Ồ… Mối quan hệ giữa tôi với Tranh Tử rất tốt. Trước đây tôi thường đến nhà chị cô ấy chơi nên mọi người rất thân thiết với nhau."
Tim Hứa Hi Ngôn nhảy "thịch" một cái. Cô thật nghi ngờ có phải Hoắc Vân Thâm cảm giác được gì đó rồi không?
Hoắc Vân Thâm như cố ý muốn hỏi đến cùng: "Anh Bảo mới 4 tuổi, còn em đã xuất ngoại từ năm năm trước rồi. Gần đây em mới trở về, sao quan hệ giữa cô bé với em tốt như vậy chứ?"
Ôi trời… Hứa Hi Ngôn bị anh hỏi đến sắp bị lật tẩy rồi, tiết tấu xoa bóp cũng loạn lên
cả.
Cô chỉ có thể cứng đầu tiếp tục nói dối: "Đó chắc là… Chắc là do tôi thân thiện bẩm sinh đó, biết đâu trẻ con đều thích tôi. Ha ha…"
Không phải sao, không chỉ trẻ con thích cô mà đến người lớn như anh cũng thích cô nữa.
"Ừm."
Hoắc Vân Thâm chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi không tiếp tục hỏi thêm.
Hứa Hi Ngôn thầm thở phào một hơi. Cô thật sự cảm thấy con người vẫn không thể tùy tiện nói dối, nếu không đến chính mình cũng không biết làm sao nói dối cho tròn.
Sau khi châm cứu cho Hoắc Vân Thâm xong, cô đợi anh ngủ rồi mới về phòng với Anh Bảo.
…
Sáng hôm sau, Hứa Hi Ngôn cảm thấy mặt mình ngứa ngứa. Cô mở mắt ra thì thấy bé con thức dậy rồi, đang len lén hôn cô.
"Bé Hi, mẹ thức rồi?"
Mắt Anh Bảo sáng long lanh, cô bé cười lên lộ ra một hàng răng nhỏ trắng muốt cùng với hai má lúm đồng tiền dễ thương.
"Ừm, con gái ngoan buổi sáng tốt lành!"
Hứa Hi Ngôn ôm mặt Anh Bảo hôn chụt một cái.
"Bé Hi, lúc mẹ ngủ thật giống người đẹp ngủ trong rừng ấy!"
Anh Bảo nằm bò trên người cô, gương mặt nhỏ rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc.
"Ha ha, mẹ mà là người đẹp ngủ trong rừng thì con chính là công chúa nhỏ đó!"
Hứa Hi Ngôn ngồi dậy rồi ôm Anh Bảo, hai người cùng đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Bọn họ vừa đẩy cửa ra ngoài thì phòng dành cho khách ở phía đối diện cũng mở cửa. Hoắc Vân Thâm ngồi trên xe lăn đi ra khỏi phòng.
"A! Sao chú má lúm đồng tiền lại ở nhà chúng ta vậy?"
Anh Bảo mở to mắt, tò mò hỏi.
Hai má Hứa Hi Ngôn nóng bừng. Đối với cô con gái trưởng thành sớm của mình, cô cần phải giải thích một chút: "Tối qua trễ quá rồi nên cô giữ chú má lúm đồng tiền ở lại đó."
Hoắc Vân Thâm mỉm cười với Hứa Hi Ngôn, sau đó vui vẻ chào hỏi Anh Bảo: "Anh Đào nhỏ, chào buổi sáng!"