Mấy cảnh quay buổi sáng cũng chẳng có bao nhiêu lời thoại, quay khá là thuận lợi. Sau khi kết thúc, Hứa Hi Ngôn đi đến đoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi".
Đúng lúc đang quay cảnh giết người ghê rợn của Mã Hạo Đông, Hứa Hi Ngôn đứng xem toàn bộ quá trình anh "chặt tứ chi" của cô gái, khá là "máu me".
Trong lúc Mã Hạo Đông diễn xuất, cảm xúc và biểu cảm đều được khống chế rất phù hợp, thể hiện cho người xem thấy được một con người nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng bên trong lại là một tên sát nhân vô cùng biến thái.
Sau khi Mã Hạo Đông quay xong mấy cảnh phim thì rời khỏi trường quay, chị Tống trợ lí bước đến đưa khăn cho anh ta.
Lúc lau "vết máu" trên tay, Mã Hạo Đông kinh ngạc nhìn thấy Hứa Hi Ngôn đang đứng trong dòng người. Anh ta muốn qua đó nhưng lại bị chị Tống ngăn cản: "Hạo Đông, lát nữa có phóng viên tới phỏng vấn độc quyền đó, mau đi chuẩn bị đi."
Chị Tống đã nhìn thấy Hứa Hi Ngôn đến đoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi" nãy giờ rồi, cũng đoán được rằng cô đến để tìm Mã Hạo Đông. Có điều bây giờ họ đang dính scandal, cô ta không muốn nghệ sĩ mình quản lí có bất kỳ mối quan hệ nào với cô diễn viên phụ thấp bé kia nữa.
"Em biết rồi. Bạn em đến thăm, em qua chào một lát."
Mã Hạo Đông không quan tâm đến sự ngăn cản của quản lí, đi thẳng đến chỗ Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, cô xuất viện rồi à? Tôi còn định hôm nay quay phim xong sẽ đến bệnh viện thăm cô nữa kìa!"
Hứa Hi Ngôn gặp được Mã Hạo Đông thì rất vui, giơ ngón cái lên một cách hào phóng: "Lúc nãy mới xem anh diễn, quá tuyệt vời."
"Cảm ơn, cô quá khen rồi."
Mã Hạo Đông ngại ngùng gãi gãi đầu.
Hứa Hi Ngôn nhớ đến mục đích mình đến đây: "Vì anh giúp tôi nên mới dính vào scandal, bị người ta hiểu lầm, hơn nữa còn dẫn đến việc hàng loạt fan quay lưng, tôi thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi."
"Có cái gì đâu? Mấy cái scandal này khoảng chừng mấy ngày là bị scandal mới vùi lấp thôi, cứ yên tâm đi! Đợi tới khi mọi việc sáng tỏ, mấy fan hiểu lầm tôi cũng sẽ trở về thôi!" Mã Hạo Đông an ủi cô.
"Tôi biết rồi, nhưng tôi nghe nói anh vì tôi
mà mắng đạo diễn của bọn tôi trước mặt mọi người, tôi lo sau này sẽ ảnh hưởng đến hướng phát triển của anh."
Hứa Hi Ngôn nói ra nỗi lo của mình.
Mã Hạo Đông vốn là một cậu ấm ngang ngạnh phóng khoáng, anh ta hất tay, cười tự tin: "Không sao, ai mà quan tâm ông ta có ảnh hưởng tới tôi hay không chứ, tôi chả để tâm."
Mã Hạo Đông thật sự không quan tâm, nếu như bởi vì đắc tội người khác mà bị đóng băng gì gì đó, cùng lắm thì anh ta về nhà phụ giúp cha mình làm ăn. Ông già nhà anh ta còn mong anh ta bị cấm hoạt động nữa kìa!
Hứa Hi Ngôn rất thích sự phóng khoáng và rộng lượng của anh ta, chắp tay cười: "Đông huynh! Khí phách lắm! Đại ân đại đức của huynh, kiếp này ta xin ghi nhớ."
"Không đâu không đâu, Cảnh huynh đừng khách sáo!"
Mã Hạo Đông cũng khá phối hợp mà dùng giọng điệu cổ trang.
Nói xong, cả hai cùng phì cười. Sau đó Hứa Hi Ngôn móc một phong thư ra khỏi túi áo, là 2500 đồng lúc nãy lấy ở chỗ của Hứa Tâm Nhu. Cô nhét nó vào tay Mã Hạo Đông: "Cảm ơn anh Đông đã giúp tôi nộp tiền viện phí với thuốc men, số tiền này tôi trả lại cho anh."
Mã Hạo Đông đâu chịu nhận tiền của cô, anh ta trả lại phong thư: "Cảnh Hi, có phải cô không coi tôi là anh em nữa không? Cầm về! Nếu không là tôi giận đấy!"
Nhà anh ta có tiền, anh ta bằng lòng tiêu chút tiền này để giúp đỡ bạn bè, điều đó khiến anh ta cảm thấy vui vẻ và đáng giá.
Mã Hạo Đông chính là một người hào phóng và nghĩa khí với bạn bè như vậy đấy.
"Nhưng mà tôi đâu thể vô duyên vô cớ lấy luôn tiền anh đã giúp tôi đóng viện phí được!"
Hứa Hi Ngôn biết anh ta không thiếu tiền nhưng cô vẫn nhất quyết muốn trả lại.
Mã Hạo Đông hết cách với hành động cố chấp này của cô, cuối cùng anh ta cũng thỏa hiệp: "Hay là như vầy đi, nếu cô còn coi tôi là bạn thì không cần trả tiền cho tôi đâu, mời tôi ăn bữa cơm được không nào?"
...