Vì Mã Hạo Đông đột nhiên đến đây, Tiêu Vũ Thiên lại quay về với dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày của mình, giống như mọi việc trên thế giới này đều không thể ảnh hưởng tới cô vậy.
Tiêu Vũ Thiên bình tĩnh nhường nào thì lòng của Mã Hạo Đông lại rối rắm nhường ấy.
Từ giây phút anh ta nhìn thấy Tiêu Thiên Vũ, trong lòng anh ta đã cuộn trào lên một con sóng mạnh mẽ.
Sau khi Hứa Hi Ngôn giới thiệu hai người với nhau, ngoài Uyển Đậu mừng rỡ đứng lên chào hỏi anh ta, thì hai người Mã Hạo Đông và Tiêu Vũ Thiên không hề có một hành động nào.
Hai người bọn họ như bị điểm huyệt, cứ mãi nhìn nhau, ánh mắt của Tiêu Vũ Thiên lạnh nhạt xa lạ.
Nếu quan sát kỹ còn có thể nhìn ra một tia đau thương được giấu sâu dưới đáy mắt cô.
Ánh mắt của Mã Hạo Đông lại vô cùng phức tạp, tràn đầy sự áy náy. Lúc này, sự ngông nghênh của anh ta đã mất đi vài phần, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và trầm lặng.
Đặc biệt là lúc đối diện với Tiêu Vũ Thiên, anh ta lại càng luống cuống tay chân.
Hứa Hi Ngôn kinh ngạc chậc lưỡi phá vỡ sự yên lặng ngượng ngùng này, hỏi: "Chị Thiên Thiên, anh Đông, hai người quen nhau sao?"
Tiêu Vũ Thiên: "Không quen."
Mã Hạo Đông: "Quen."
Hai người gần như trả lời cùng lúc nhưng đáp án lại khác nhau.
"…" Trực giác mãnh liệt của Hứa Hi Ngôn nói rằng: Hai người này chắc chắn đã quen biết nhau từ trước, không chỉ là quen biết mà có khi còn rất thân thuộc.
Dường như không khí càng ngượng ngùng hơn.
Để làm cho không khí dịu bớt, Hứa Hi Ngôn cười nói: "Có duyên ngồi chung một bàn thì đều là bạn bè cả. Nào nào nào, nhanh ăn thôi! Đừng ngại."
Tiêu Vũ Thiên không lên tiếng nữa, dường như cô gái vui vẻ hài hước lúc nãy không phải là cô vậy. Cô cũng không ăn mà chỉ buồn bã uống hết ly rượu này đến ly khác.
Mã Hạo Đông cũng trầm lặng đi nhiều, cũng bắt đầu buồn rầu uống rượu.
Giữa buổi, Tiêu Vũ Thiên lấy lí do đi vệ sinh đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Một lúc sau, Mã Hạo Đông không kiềm chế được tâm trạng, cũng đứng lên đi vệ sinh.
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi phòng, Uyển Đậu lại càng tò mò
hơn. Cô nhào qua hỏi: "Chị Cảnh Hi, chị biết bọn họ có chuyện gì không? Từ lúc anh Tiểu Mã đến thì Tổng Giám đốc Tiêu không nói chuyện nữa."
"Chị không biết."
Hứa Hi Ngôn khẽ thở dài một hơi, cô cũng rất muốn biết rốt cuộc hai người này có chuyện gì?
Trước đây giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?
Sao lại đến mức khiến buổi họp mặt bạn cũ trở nên ngại ngùng như thế này?
Trong phòng vệ sinh, Tiêu Vũ Thiên vốc nước lạnh rửa mặt. Sau đó, cô chống hai tay lên bồn, ngước mắt nhìn mình trong gương.
Không biết từ lúc nào, trong gương đột nhiên xuất hiện gương mặt của Mã Hạo Đông. Anh ta nhìn chăm chú vào hình ảnh cô trong gương, muốn nói gì đó.
Tiêu Vũ Thiên nhìn thấy Mã Hạo Đông thì hơi giật mình, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại. Cô lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi đứng thẳng lưng lên.
Tiêu Vũ Thiên rút vài tờ giấy trong chiếc hộp bên cạnh ra lau tay, sau đó vứt vào thùng rác rồi xoay người đi thẳng.
Mã Hạo Đông lập tức nắm lấy cổ tay Tiêu Vũ Thiên, dùng lực kéo mạnh, xoay người cô ấy lại.
Tiêu Vũ Thiên không kịp đề phòng nên bị Mã Hạo Đông ép sát vào tường.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mắt đối mắt, hơi thở gần như đan xen nhau.
Sáu năm trước, Mã Hạo Đông mới chỉ hai mươi tuổi, nhỏ hơn Tiêu Vũ Thiên bốn tuổi. Khi ấy anh ta chưa bước chân vào giới giải trí, vẫn là một cậu chủ cao ngạo, vô cùng khốn nạn, vô cùng không biết trân trọng.
Còn hiện giờ, anh ta đã hiểu được tình yêu là gì, thế nhưng tình yêu đã lỡ đánh rơi còn có thể tìm lại được không?
Anh ta giam Tiêu Vũ Thiên dưới hai khuỷu tay của mình, cúi nhìn cô, khàn giọng nói: "Tôi tưởng em sẽ không bao giờ quay lại nữa. Bây giờ đã trở về rồi, sao lại vờ như không quen tôi?"