Cô đang làm nũng với anh sao?
Hoắc Vân Thâm chỉ cảm thấy lòng mình như mềm nhũn ra.
Cô muốn ăn món gì đó anh tự làm?
Không thành vấn đề.
Anh lúc nào cũng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho cô.
"Được."
Hoắc Vân Thâm luôn luôn đồng ý với các yêu cầu của cô, anh lập tức nói tài xế quay xe về nhà.
…
Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm quay về căn hộ 101, cô vào nhà đổi giày.
Cô chuẩn bị lấy dép dùng một lần ra giống như mọi lần, nhưng Hoắc Vân Thâm lại lấy một đôi dép lê nữ mới ra khỏi tủ giày, đặt trước mặt cô: "Mang đôi này đi."
Hứa Hi Ngôn nhìn đôi dép lê con thỏ với hai cái tai dài hồng nhạt nằm trên mặt đất, cười hỏi: "Mua cho tôi đấy à?"
"Lúc tôi đặt hàng trên mạng thì được tặng kèm."
Hoắc Vân Thâm nghiêm túc trả lời cô, thật ra thì đây chính là đôi dép anh lên mạng tìm mua cho riêng cô đó, mua cho cô đó nha, đó nha…
Hứa Hi Ngôn cười, cô không nói gì, trực tiếp xỏ vào đôi dép lê mới, cô đã nhìn thấu tấm lòng của người đàn ông tên Hoắc Vân Thâm này rồi, không chỉ sâu sắc bình thường đâu.
Rõ ràng là đang đối tốt với cô, nhưng lại cứ phải tỏ ra không có gì quan trọng.
Thật sự là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, thừa nhận một lần thì chết hay sao?
Sau khi đổi giày vào nhà, Hoắc Vân Thâm để Hứa Hi Ngôn ngồi trên sofa nghỉ ngơi, còn anh đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cô.
Hứa Hi Ngôn dựa vào sofa, nhìn theo bóng dáng anh di chuyển xe lăn về hướng nhà bếp, cô lại càng thấy hối hận, mình có thể ăn mì ăn liền mà, sao cứ phải giày vò bắt anh đi nấu cơm chứ?
Tưởng tượng đến cảnh anh phải bận rộn chỗ này chỗ kia, cô không kìm chế được sự đau lòng.
Anh đang thế này, đáng ra cô phải chăm sóc anh mới đúng, nhưng cuối cùng lại để anh nấu cơm cho cô.
Hứa Hi Ngôn à Hứa Hi Ngôn, mày đúng là hết thuốc chữa rồi!
Nghĩ đến đây, Hứa Hi Ngôn đứng bật dậy, đi về phía phòng bếp: "Anh Hoắc, thôi đừng, tôi tự làm được!"
"Không cần, tôi làm nhanh lắm, em ngồi ở phòng ăn đợi tôi đi."
Hoắc Vân Thâm quay đầu lại nở nụ cười ấm áp với cô, dặn cô ra ngoài ngồi chờ.
Đồ dùng trong phòng bếp đều
được đặt làm riêng, kết hợp với công nghệ hiện đại, mặt bàn làm từ ngọc lưu ly cùng với bàn bếp đều có thể điều chỉnh độ cao, cho nên anh có thể thoải mái nhặt rau, nấu cơm.
"Cũng được!" Hứa Hi Ngôn thấy anh nấu ăn rất thuần thục nên nghe lời anh, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Đợi một hồi lâu, cuối cùng Hoắc Vân Thâm cũng làm xong bữa tối, anh vừa điều khiển xe lăn chạy bằng điện, vừa nâng khay đồ ăn, đi vào phòng ăn.
Hứa Hi Ngôn thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên nhận lấy khay đồ ăn, cô để đồ ăn lên bàn, nhìn sơ qua mấy món ăn mà anh làm một lượt, hóa ra là đồ ăn của nước T – mỳ xào kiểu T.
"Trong bếp còn nữa, tôi vào lấy."
Hoắc Vân Thâm chuẩn bị di chuyển xe lăn thì Hứa Hi Ngôn níu anh lại: "Anh Hoắc, anh đừng đi, để tôi."
Hứa Hi Ngôn đi vào phòng bếp, tiếp tục bưng thêm vài món ra, có canh chua cay Tom yum, thịt gà hạt điều, cùng với salad trộn đu đủ xanh, đủ các loại hương vị màu sắc khác nhau.
Sau khi bày đồ ăn lên bàn, Hứa Hi Ngôn vô cùng vui vẻ: "Anh Hoắc, mới có một lúc mà anh đã nấu được nhiều món như vậy, anh giỏi thật."
"Nguyên liệu nấu ăn đều được chuẩn bị trước rồi, tôi chỉ nấu bừa thôi."
Chỉ cần nghĩ đến mấy lần ăn cơm trước đây, lần nào cũng bị Hoắc Tam Nghiên phá rối, Hoắc Vân Thâm vẫn cảm thấy rất có lỗi, nên ngày nào anh cũng chuẩn bị sẵn các nguyên liệu nấu ăn tươi ngon ở nhà, chuẩn bị nấu một bàn đồ ăn ngon cho Hứa Hi Ngôn bất cứ lúc nào.
Hôm nay, vì vấn đề thời gian nên anh chỉ làm mấy món như vậy, lần sau nếu thời gian cho phép, anh sẽ thể hiện cho cô xem.
"Nấu bừa thôi cũng có thể ngon như vậy, còn ngon hơn đồ ăn ở Hồng Phủ nữa."
Hứa Hi Ngôn ăn mỳ xào, lại uống thêm một hớp canh Tom yum, ngon đến mức cô muốn tan ra, cô không kìm được mà khen anh: "Anh Hoắc, anh có phải là đầu bếp trời sinh không? Tay nghề tốt thế mà."
…