Hoàng Quốc Cường cười nói: "Điều cô lo lắng tôi cũng đã suy nghĩ từ trước rồi, sở dĩ tôi tăng phần diễn cho cô hoàn toàn là vì bản thân cô có thiên phú và năng lực này, bây giờ tôi đang cho cô cơ hội xuất hiện nhiều hơn, cô không vui à?"
Hoàng Quốc Cường gặp không ít người mới vì muốn có được vai diễn và phần diễn ở chỗ ông ta mà lấy lòng đủ kiểu, thậm chí còn có người chủ động leo lên giường của ông ta, không thiếu kiểu nào.
Nhưng loại người tăng phần diễn lại không cần như Hứa Hi Ngôn thật sự không có.
"Ai, đạo diễn Hoàng, ông thêm phần diễn cho tôi, trong lòng tôi vô cùng cảm ơn."
"Chỉ là tôi không muốn những người khác trong đoàn cảm thấy ông không công bằng."
"Tôi lo người khác sẽ nói, đạo diễn Hoàng, vì sao ông tăng phần diễn cho Cảnh Hi mà không tăng cho tôi?"
"Có phải ông với Cảnh Hi có mờ ám gì hay không?"
"Ông xem, đến lúc nó chẳng những tôi không giải thích rõ được, mà bản thân ông có khi cũng bị mang tiếng."
"Cho nên, thêm phần diễn khá mạo hiểm, đạo diễn hãy cân nhắc cẩn thận!"
Lúc Hứa Hi Ngôn nói lời này còn mang theo biểu cảm phong phú, lúc bắt chước người khác nói, giọng điệu cực kỳ buồn cười.
Sau khi Hoàng Quốc Cường nghe xong thì bật cười ha hả, cười đến đau cả bụng.
Hay cho câu thêm phần diễn khá mạo hiểm, đạo diễn hãy cân nhắc cẩn thận!
Vì cô đã lo lắng chu đáo như vậy nên phần diễn này không tăng thêm nữa, nhưng Hoàng Quốc Cường có quyết định mới, chờ sau khi bộ phim này quay xong, ông ta sẽ mời Cảnh Hi tham gia bộ phim mới của mình.
Bộ phim mới của ông ta là phần hai tác phẩm "Hồng Tụ Khuynh Thiên", tên là "Mỹ Nhân Khuynh Thế", bây giờ đang trong giai đoạn cải biên, trong đó có một vai diễn cực kỳ hợp với Cảnh Hi.
Hứa Hi Ngôn không hề biết, mấy lời cô nói hôm nay lại mang đến rất nhiều may mắn cho cô trong tương lai.
Đây là có được có mất, cô lấy đại cục làm trọng, bỏ qua phần diễn của vai nhỏ ngày hôm nay, ngược lại giúp cô có được vai diễn lớn hơn trong tương lai.
"Được được được, nghe lời cô! Đi xuống đi! Diễn nốt những cảnh còn lại của cô cho tốt, nửa tháng sau là cô có thể hơ khô thẻ tre rồi!" Hoàng Quốc Cường cười nói.
"Vâng, cảm ơn đạo diễn Hoàng, tôi đi đây."
Hứa Hi Ngôn xách váy bước
hai bước, lại quay đầu lại, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoàng Quốc Cường, hỏi: "Đạo diễn Hoàng, sao tôi cứ cảm thấy trông ông rất quen nhỉ?"
Hoàng Quốc Cường bị hỏi đến sửng sốt: "Ngày nào cũng gặp tôi, còn cảm thấy không quen?"
"Không không không! Tôi hình như nhớ là buổi tối hôm đó lúc ăn cơm ở khách sạn..."
Trong lòng Hoàng Quốc Cường căng thẳng, không đợi cô nói xong đã trực tiếp cắt lời: "Cô nhìn nhầm rồi, người đó không phải tôi!"
Hứa Hi Ngôn đã nhớ ra, hơn nữa xác định đêm đó thấy người đàn ông ăn cơm cùng Kỳ Lệ Á chính là Hoàng Quốc Cường, nhưng cô cũng là người thông minh, không vạch trần: "À, có thể là tôi nhớ nhầm."
"Mau đi đi! Cảnh tiếp theo có phần diễn của cô." Hoàng Quốc Cường đuổi cô ra ngoài phòng làm việc.
"Vâng!"
Hứa Hi Ngôn hoạt bát chạy đi rồi, Hoàng Quốc Cường mới lau trộm mồ hôi lạnh.
Thật sự vừa xui vẻo vừa may mắn!
Xui xẻo là, ông ta theo đuổi Kỳ Lệ Á lâu như vậy, vất vả lắm cô ấy mới đồng ý gặp mặt, trên bàn cơm lúc ông chuẩn bị thổ lộ, Cảnh Hi kia lại đánh bậy đánh bạ xông tới, phá hủy bầu không khí.
May mắn là người vào là Cảnh Hi, cô nhóc kia cũng không phải người không biết giữ miệng, đi nói linh tinh khắp nơi.
Aiz, bây giờ đạo diễn là ông đây đúng là sầu chết người!
Ngày nào cũng có thể nhìn thấy người con gái mình thích, nhưng lại không có cơ hội tiếp xúc.
Kỳ Lệ Á giống như tiên nữ vậy, cả người mang theo tiên khí, ông ta rất lo là đến một ngày nào đó, ông ta còn chưa cho cô ấy biết tâm ý của mình thì cô ấy đã bay đi mất rồi.
Sở dĩ Hoàng Quốc Cường ưu sầu, chần chừ không dám thổ lộ, chủ yếu là bởi vì bản thân ông ta là người đã từng ly dị, còn có một đứa con trai, bây giờ đang đi học ở nước ngoài.
Ông ta không dám chắc Kỳ Lệ Á có bằng lòng chấp nhận mình, làm mẹ kế của con ông ta hay không.
Hiện giờ, có mấy người bằng lòng làm mẹ kế chứ?