Bảo Bối Giá Trên Trời

Tại sao ảnh đế lại tới đây?


trước sau

Sau khi Hứa Hi Ngôn đặt cô bé xuống, cô bé kéo tay mẹ mình: "Bé Hi, mẹ mau ngồi xuống đây, Bảo Bảo rót trà cho mẹ nhé!"

"Được."

Có một cô con gái hiểu chuyện và hiếu thảo như vậy, Hứa Hi Ngôn cảm thấy không còn chút mệt mỏi nào nữa. Chỉ cần nhìn con bé một cái, cô sẽ thấy mình tràn đầy năng lượng, vô cùng hạnh phúc.

Sau khi ăn bữa tối ở nhà họ Cảnh, Hứa Hi Ngôn đưa Phương Tiểu Tranh và Anh Bảo đi. Buổi tối cô muốn đi hát karaoke để thả lỏng bản thân một chút.

Trên đường, Phương Tiểu Tranh nói: "Lúc đầu mình thấy vô cùng lo lắng cho cậu, còn nghĩ cậu xong đời rồi. Không ngờ sau đó thời thế thay đổi. Ôi trời, cảm giác đúng như kiểu đi xe qua núi vậy, dọa mình sợ muốn chết.

Hứa Hi Ngôn cười khúc khích, nói với bọn họ: "Mọi người yên tâm đi, đừng lo lắng cho mình quá. Mình vẫn tin tưởng vào đạo trời, cũng tin tưởng vào lòng người. Đâu phải ai cũng là người xấu đâu, trong ngành này vẫn còn rất nhiều người tốt."

"Dù sao tất cả cũng đều do một tay tên khốn Sở Vũ Hách kia. Hắn ta chơi xấu cậu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi." Phương Tiểu Tranh hùng hổ nói.

Lúc nói chuyện với Hứa Hi Ngôn, Phương Tiểu Tranh không để ý đến nhóc con ngồi ở bên cũng đang dỏng tai nghe. Đến đoạn không hiểu, cô bé hỏi: "Mommy Tranh Tử, tên khốn Sở Vũ Hách là ai vậy?"

Phương Tiểu Tranh quay đầu lại, sờ lên cái đầu nhỏ nhắn của Anh Bảo, nói với cô bé bằng vẻ mặt thành thật:

"Tên khốn Sở Vũ Hách chính là Sát thủ Otto Saurus đã được tiến hóa, là quái vật siêu cấp biến thái nhất trên đời này."

Nếu cứ đơn thuần giải thích về Sở Vũ Hách, có lẽ cô bé sẽ không thể hiểu hết được, nhưng nếu dùng nhân vật hoạt hình để minh họa, nhất định cô bé sẽ tưởng tượng ra.

Hóa ra chính là một tên quái vật cực kỳ khốn nạn!

Sau khi hiểu ra, Anh Bảo tức giận nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn thành quả đấm: "Con biết rồi, sau này bé Hi sẽ biến thành siêu nhân Ultraman, giết chết hắn ta."

"Đúng! Giết chết hắn ta, hắn ta sẽ không thể phá hoại trái đất nữa."

Phương Tiểu Tranh tiếp chuyện cô bé, trí tưởng tượng cũng được phát huy đến tối đa.

Hứa Hi
Ngôn nhìn từ gương chiếu hậu, thấy hai người một lớn một nhỏ đang nghiên cứu một cách nghiêm túc làm thế nào để giết chết quái vật có sức mạnh khủng khiếp, cô không nhịn được cười.

...

KTV Ngân Cự, sau khi đặt phòng riêng xong, một khay hoa quả nhỏ được mang ra.

Đúng hẹn, Vương Đại Trí đã tìm được bọn họ. Ba người lớn và một cô nhóc nhỏ xíu đang ngồi trong phòng riêng hát karaoke.

Sau khi hát một lúc, Hứa Hi Ngôn giao nhóc con cho Vương Đại Trí, nói là đi xuống đón một người. Không bao lâu cô đã quay lại, từ từ đẩy Hoắc Vân Thâm vào trong phòng hát.

Vương Đại Trí vừa thấy Hoắc Vân Thâm, micro trong tay suýt thì rơi xuống đất. Mẹ ơi, tại sao ảnh đế lại tới đây vậy?

Hoắc Vân Thâm đi vào, thân thiện chào hỏi Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí: "Cô Phương, anh Vương, mọi người cứ hát tự nhiên đi, tôi chỉ tới đây chơi thôi."

Phương Tiểu Tranh cười nói: "Anh Hoắc, anh cứ gọi tôi là Tranh Tử là được ạ."

Vương Đại Trí cũng gãi đầu gãi tai nói theo: "Anh Hoắc, anh cứ gọi tôi là Đại Trí thôi, hi hi."

"Được." Hoắc Vân Thâm vui vẻ đáp lại, ý cười trong mắt anh như gió đầu xuân.

Anh Bảo đang cắm cúi ngồi ăn vặt trên ghế sofa. Sau khi phát hiện ra Hoắc Vân Thâm đã tới, cô bé giật mình nhảy tót từ trên ghế xuống, hớn hở chạy lại. Bàn tay nhỏ xíu của cô bé nắm lấy tay anh, cất giọng con nít dễ thương: "Chú má lúm đồng tiền, hóa ra là chú!"

"Ừ, Anh Đào nhỏ, cháu có khỏe không!"

Hoắc Vân Thâm dịu dàng cười, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt lanh lợi của cô bé, động tác vô cùng thân thiết tự nhiên.

"Bảo Bảo vẫn khỏe."

Anh Bảo vui vẻ nhảy chân sáo, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào: "Chú má lúm đồng tiền, mấy hôm nay không gặp chú, chú lại càng đẹp trai hơn đó. Ánh mắt chú sáng ngời giống hệt như những vì sao vậy. Chú đến đây khiến Bảo Bảo cảm thấy cả phòng đều bừng sáng luôn."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện