"My pleasure!*"
(*) Đây là ý muốn của tôi
Trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Hoắc Vân Thâm ngập tràn tình cảm.
Có thể song ca cùng cô là niềm vinh hạnh của anh.
Qua hết khúc dạo đầu, giọng nữ bắt đầu hát trước, giọng hát của Hứa Hi Ngôn cũng rất đặc biệt, âm sắc rất tốt, cô vốn am hiểu nhạc lí, ca hát đối với cô mà nói rất đơn giản.
"Em ở bên anh
Nói chuyện trời mây
Tình yêu không cần dũng khí
Dần dần nối diễn..."
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Thâm nghe Hứa Hi Ngôn hát, nghe ra được trong tiếng hát của cô mang theo tình cảm, giống như sự lưu luyến của những người yêu nhau, thoáng quanh quẩn bên tai, quấn chặt lấy trái tim anh.
Đến khúc của giọng nam, Hoắc Vân Thâm hát nối theo:
"Mỗi một câu em nói
Trò chuyện từ lúc hoàng hôn đến khi trời sáng…"
Hai người cứ anh một câu em một câu, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, trong lúc hát còn trao đổi ánh mắt với nhau.
Phương Tiểu Tranh thấy hai người họ cứ liếc mắt đưa tình với nhau, lẩm bẩm khe khẽ gì đó bên tai Vương Đại Trí, anh ta nghe xong không ngừng gật đầu.
Ừm ừm, anh ta cũng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
"Em là người anh yêu
Không phải là em trong mắt người khác
Mọi thứ đều không có gì so sánh
Khiến anh mê muội sâu sắc
Em là người anh yêu
Không phải là em trong miệng lưỡi người khác
Anh không cách nào kháng cự
Chỉ muốn ở bên em..."
Không thể không nói, Phương Tiểu Tranh rất biết chọn nhạc, để hai người họ hát bài này vô cùng thích hợp, vừa thẳng thắn vừa đong đầy tình cảm.
Hát xong hết cả bài, bé con và đám người Phương Tiểu Tranh đều vỗ tay khen ngợi hai người họ.
Hứa Hi Ngôn hát xong hai má ửng hồng, dùng bàn tay làm quạt, quạt quạt chút gió, tự mình đánh trống lảng: "Ôi trời đất ơi, hát song ca chung với ảnh đế, tôi chịu áp lực lớn quá đi mà, lúc nãy có phải tôi hát lạc nhịp rồi không?"
"Không có, cậu hát rất hay." Phương Tiểu Tranh nháy mắt với cô.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn vui vẻ, cô mím mím môi, len lén nhìn về phía Hoắc Vân Thâm thì thấy hai má anh cũng đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu.
Người đàn ông kia hình như còn xấu hổ hơn cả cô, ha ha.
Lúc này, Anh Bảo nhìn thấy điện thoại của mẹ sáng lên, có người gọi điện đến, liền cầm
điện thoại đưa cho cô.
Hứa Hi Ngôn thấy Tiêu Vũ Thiên gọi đến nên ra khỏi căn phòng để nghe, Tiêu Vũ Thiên thông báo với cô ngày mai công ty tổ chức buổi họp báo, dặn cô nhớ tham gia đúng giờ.
Cô về lại trong căn phòng, có mấy người vẫn tiếp tục hát.
Phía bên kia, Tiêu Vũ Thiên tan làm về tới chung cư.
Cô lập tức ném túi xách lên trên sofa theo thói quen rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Tiêu Vũ Thiên quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ.
Thân hình đẹp đẽ của Mã Hạo Đông nằm nghiêng trên giường, nhìn cứ như nàng tiên cá, một tay chống dưới đầu, thoải mái ăn nho, mỉm cười dịu dàng gọi cô ấy: "Thiên Thiên, em về rồi à."
Hửm?
Tiêu Vũ Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng của Mã Hạo Đông thì giật hết cả mình, lúc xoay người nhìn thấy anh ta vẫn nằm trên giường của mình, cô lập tức nhướng lông mày lên chất vấn: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
Mã Hạo Đông lười nhác trả lời: "Tôi đang đợi em!"
Tiêu Vũ Thiên nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nhìn bộ dạng ung dung tự tại của anh ta, tức nhưng lại không có chỗ phát tiết: "Ai cho anh nằm đây? Đứng dậy cho tôi!"
Mã Hạo Đông nghe xong, không tức cũng không bực, nghe lời cô ấy, lật chăn chuẩn bị xuống giường
Đến khi chăn vừa lật lên, Tiêu Vũ Thiên mới phát hiện người đàn ông này chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót bên trong, lộ ra cơ bắp rắn chắc và thân hình hoàn mỹ.
Thấy anh ta mặc đồ hở hang như vậy, Tiêu Vũ Thiên quýnh lên, gấp gáp nói: "Đáng chết, nằm xuống cho tôi!"
Mã Hạo Đông rất biết chơi trò được nước làm tới, giọng nói bất cần đời, mang theo một chút vẻ vô tội:
"Thiên Thiên, lúc thì em bảo tôi đứng dậy, lúc thì lại bảo tôi nằm xuống, rốt cuộc thì em muốn người ta phải làm sao?"