"Cô Tiết đến đây là vì..." Hoắc Cảnh Đường hỏi dò. Tôi chỉ muốn hỏi thăm anh ta về anh Diệp đã gặp lần trước mà thôi." Tiết Nhã Đình thẳng thắn nói ra mục đích của mình.
"Anh Diệp?"
"Phải! Chính là Diệp Tầm, người lần trước đã hợp tấu cùng Hoắc Vân Thâm trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội anh đấy."
Nhắc đến chàng trai mình ngưỡng mộ, khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Nhã Đình lộ ra vẻ phấn khích.
Hoắc Cảnh Đường đã hiểu ra người đàn ông mà cô ta muốn hỏi thăm là ai. Thế nhưng, sắc mặt anh ta hơi khó chịu.
Một người ưu tú lại có vẻ ngoài vô cùng điển trai như anh ta mà không thể thu hút được sự chú ý của Tiết Nhã Đình, trong khi một cô gái mặc đồ nam như Cảnh Hi thì lại được cô ta chú ý?
Có điều, nếu thật sự là như vậy, Hoắc Cảnh Đường cảm thấy Cảnh Hi không phải là mối uy hiếp đối với anh ta. Anh ta khẽ cười, nói: "Cô Tiết, tôi khuyên cô một câu. Nhân lúc chưa lún sâu, cô nên từ bỏ ý định này đi! Cô và Diệp Tầm không có khả năng đâu."
Tiết Nhã Đình đâu có ngốc. Từ trong giọng điệu của Hoắc Cảnh Đường, cô ta đã biết được anh ta có ý đồ gì đó, bèn nghiêm mặt, nói:
"Cậu Cả nhà họ Hoắc, anh có thấy anh đang quản quá nhiều hay không?"
"Tôi và Diệp Tầm thế nào cũng không đến lượt người ngoài khoa tay múa chân!" Hôm nay tôi cũng muốn nói rõ ràng ngay tại đây. Tôi đến đây là để gặp Hoắc Vân Thâm, và người tôi muốn làm quen tìm hiểu là Diệp Tầm."
"Mà cho dù tôi và Diệp Tầm không có khả năng, tôi cũng không bao giờ thích anh!"
Tiết Nhã Đình đứng lên và rời khỏi chỗ ngồi. Sau khi đi được mấy bước, cô ta còn dừng lại, cười khẩy nói: "Ồ, tôi nhớ ra rồi. Hình như mẹ anh cũng chỉ là con giáp thứ mười ba được đưa lên làm vợ cả mà thôi?"
"Mặc dù anh là cháu trai đầu lòng của nhà họ Hoắc, nhưng danh phận lại không chính đáng."
"Ngay cả khi Hoắc Vân Thâm đã trở thành kẻ tàn tật, anh ta vẫn hơn anh trên mọi mặt. Tôi cũng khuyên anh một câu, đừng nên ôm mấy ý định xấu xa gì nữa!"
Hoắc Cảnh Đường: "..."
Có thể nói, những lời của Tiết Nhã Đình sắc bén hệt như thanh kiếm đâm thủng lòng tự trọng của Hoắc Cảnh Đường.
Chính vì mẹ anh ta chỉ là tình nhân được đưa lên làm vợ, nên mặc dù anh ta là cháu trai trưởng của nhà họ Hoắc nhưng vẫn không hề được coi trọng.
Đây là một cái gai trong lòng anh ta, muốn nhổ cũng không nhổ được.
Bây giờ Tiết Nhã Đình lại tàn nhẫn ép mạnh lên cái gai đó, khiến lòng anh ta đau đớn đến nỗi muốn nổ tung.
Anh ta hận... hận mình không có được tư cách cháu đích tôn như Hoắc Vân Thâm, hận xuất thân thấp hèn của bản thân mình, đã thế còn bị người đời lấy đó làm trò cười, lấy đó để so sánh.
Từ trước đến giờ Hoắc Cảnh Đường vẫn là người lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn ác độc. Lúc này, anh ta siết chặt nắm tay, cố gắng nhịn xuống nhưng trong lòng đã rất căm hận.
Thật hay cho Tiết Nhã Đình không thức thời! Hoắc Cảnh Đường tôi sẽ nhớ kỹ nỗi nhục nhã này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cho cô.
Tiết Nhã Đình không sợ đắc tội người khác, sau khi buông ra những lời cay nghiệt liền xách túi rời đi.
Nói tới chuyện này mới thấy thật khéo! Cô ta vừa lơ đãng nhìn lướt qua thì phát hiện có một người đang bước vào cửa. Đó chẳng phải là Diệp Tầm - người mà cô ta vẫn đang mong được gặp sao?
Tiết Nhã Đình hớn hở đi về phía Diệp Tầm. Hoắc Cảnh Đường nheo mắt lại nhìn theo bóng dáng của cô ta tới tận cửa nhà hàng, nhưng ngay sau đó lại thấy được một cảnh tượng đầy bất ngờ.
Bốn người đang bước vào quán ăn gồm hai trai hai gái. Hoắc Cảnh Đường nhận ra một người trong đó là Tiêu Vũ Thiên, từng là con Át chủ bài trong giới quản lí, gần đây về nước tham gia vào một công ty nhỏ là Giải trí Cảnh Duyệt.
Hai người con gái còn lại thì anh ta không nhận ra, nhưng trong đó có một người đàn ông với mái tóc trắng, ơ, chẳng phải đó chính là Cảnh Hi sao?
Đôi mắt Hoắc Cảnh Đường ánh lên vẻ đăm chiêu, thật ra anh ta muốn nhìn xem hôm nay cô gái Cảnh Hi kia lại định giở trò gì.
Ở bên ngoài nhà hàng, Hoắc Tam Nghiên một tay cầm điện thoại gọi cho Hoắc Vân Thâm, tay kia thì dùng ống nhòm theo dõi Tiết Nhã Đình. Thấy cô ta vội vã bước ra ngoài cửa nhà hàng, Hoắc Tam Nghiên biết ngay là buổi trò chuyện giữa cô ta và Hoắc Cảnh Đường đã thất bại.
Nhưng khi cô nhìn thấy Tiết Nhã Đình cản đường của mĩ nam tóc trắng Diệp Tầm, máu trong người cô như sôi sục cả lên: "Em trai, chị vừa thấy Diệp Tầm! Cậu ấy cũng đến nhà hàng này! Bây giờ Tiết Nhã Đình đang quấn lấy nam thần của chị, chị không nói chuyện với em nữa. Bái bai!"