"Thơm quá thơm quá, Bảo Bảo sắp chảy nước miếng rồi! Hít... hít..."
Anh Bảo nhấc cánh tay nhỏ lên, nhoài người lên bàn, ngửi mùi thơm của thức ăn. Đôi môi nhỏ của cô bé chu ra, dáng vẻ nuốt nước miếng trông cực kỳ buồn cười. "Chú cũng sắp chảy nước miếng rồi." Hoắc Vân Thâm phối hợp nói một câu. Vậy thì hai người nên ăn nhiều một chút."
Hứa Hi Ngôn múc cho hai người bát cháo thịt, gắp đồ ăn vào, ba người cùng nhau dùng bữa.
Trong lúc ăn, Hoắc Vân Thâm hỏi Hứa Hi Ngôn: "Hôm nay em có phải quay phim không?"
"Có, buổi chiều mới phải quay. Buổi sáng lại rảnh, có thể chơi cùng Anh Bảo." Hứa Hi Ngôn trả lời.
"Thế thì tốt quá." Anh Bảo nghe thấy mẹ mình nói có thời gian thì cực kỳ vui sướng, bắt đầu xòe ngón tay ra đếm: "Bảo Bảo muốn đi xem ông hủ lớn này, còn muốn xem cả cá eo, à với cả con kỷ nữa…"
"Con bé nói gì vậy?" Hoắc Vân Thâm nghe xong không hiểu.
"Ừ, con bé bảo nó muốn đi xem con hổ lớn, cá heo và cả khỉ nữa."
Hoắc Vân Thâm cuối cùng mới hiểu được, hóa ra bé con vừa mới liệt kê tên động vật.
Cô bé muốn đến sở thú với cả thủy cung đúng không?
Nếu chiều theo ý của Anh Bảo thì cả ngày hôm nay không đủ mất, Hứa Hi Ngôn xoa đầu cô bé: "Được rồi, vậy con ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta chuẩn bị xuất phát."
"Chú má lúm đồng tiền có đi cùng không?"
Anh Bảo nghiêng đầu hỏi mẹ, nhưng không đợi đến lúc cô trả lời, cô bé đã nói tiếp: "Bé Hi, chúng ta dẫn chú má lúm đồng tiền đi cùng đi, để chú ở nhà một mình thì cô đơn lắm!"
Đúng đúng đúng, đúng là rất cô đơn.
Hoắc Vân Thâm thầm gật đầu. Anh thấy có Anh Bảo ở đây thật tốt, cô bé rất quan tâm đến anh.
Hứa Hi Ngôn không biết Anh Bảo học được từ "cô đơn" này từ lúc nào, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Thâm hỏi: "Anh Hoắc, hôm nay anh…"
Còn chưa đợi Hứa Hi Ngôn hỏi xong, Hoắc Vân Thâm đã trực tiếp trả lời cô: "Không bận gì."
Ừ, chỉ cần được ở cùng với bọn họ, anh cực kỳ rảnh rỗi, dù không rảnh thì cũng có thể tạo
ra thời gian rảnh.
"À… Vậy thì tốt rồi, không bằng chúng ta cùng đi sở thú, được không?"
"Được." Hoắc Vân Thâm vui vẻ đồng ý.
Sau khi ăn xong bữa sáng, ba người chuẩn bị đủ mọi đồ đạc mang theo rồi xuất phát đến Sở thú Bái Kinh.
Bình thường, dù là trong giờ làm việc hay là cuối tuần, Sở thú Bái Kinh đều chật kín người. Thế nhưng hôm nay, lúc đám người Hứa Hi Ngôn đến đây lại phát hiện ra không có ai xếp hàng mua vé ở cửa sở thú.
Hơn nữa, hình như có không ít bảo vệ mặc đồng phục sẫm màu đứng xếp thành hàng ở trước cửa sở thú, trên cửa có treo một tấm biển thật to viết rằng:"
"Bên trong đang sửa chữa, tạm thời ngừng mở cửa."
"Thôi rồi, hôm nay sở thú không mở cửa. Chúng ta không được xem hổ với khỉ rồi."
Hứa Hi Ngôn cúi đầu nói với Anh Bảo.
Anh Bảo nhìn cánh cửa sắt lớn đang đóng chặt với vẻ không vui, cái miệng nhỏ mím lại, hỏi: "Vì sao không mở cửa chứ? Bảo Bảo chỉ muốn vào chơi thôi mà!"
Hứa Hi Ngôn hiểu được tâm trạng của con gái, cô bé đã chờ đợi quá lâu rồi, nhưng bây giờ lại không được vào, có thể biết được cô bé thất vọng nhường nào.
Cô ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay con gái, nghiêm túc thương lượng với cô bé: "Cục cưng, chắc là hôm nay ông hổ với khỉ đang ngủ rồi, bọn chúng vẫn chưa tỉnh dậy. Hôm khác chúng ta đến sau nhé, lúc đó bé Hi sẽ mua vé trước, như vậy chúng ta lại có thể vào xem được rồi."
Anh Bảo nghe mẹ giải thích xong, môi chu lên không nói lời nào, đôi mắt to tròn đen nhánh sáng ngời giống như sắp khóc đến nơi vậy.
Cô bé vất vả lắm mới đợi đến lúc đi cùng mẹ và chú má lúm đồng tiền đến sở thú, vì sao ông hủ với con kỉ vẫn còn đang ngủ chứ? Vì sao chúng còn chưa thức dậy?
Người ngủ nướng đều không phải là bé ngoan!
…