Cả buổi tối hôm ấy, Hoắc Vân Thâm nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Nhớ lại cảnh tượng Hứa Hi Ngôn hôn lên trán mình, ham muốn trong lòng anh lại trỗi dậy điên cuồng như cỏ dại mọc lên.
Cuối cùng Hoắc Vân Thâm thực sự không nhịn được nữa, xuống giường đi tắm nước lạnh.
Sau khi bình tâm trở lại, anh nằm lên trên giường, lấy điện thoại gửi cho thầy Yim một tin nhắn: "Thầy Yim, tôi vui quá."
Hứa Hi Ngôn ở nhà bên cũng bị mất ngủ, lăn qua lăn lại mất một lúc. Khi cô vừa cảm thấy hơi buồn ngủ thì nghe thấy thông báo tin nhắn trên điện thoại, lại mở mắt ra.
Cô mở điện thoại ra xem, thấy là tin nhắn của Wing gửi đến. Đã lâu rồi anh không trò chuyện cùng cô, hôm nay chỉ gửi cho cô một câu "Thầy Yim, tôi vui quá".
Anh rất vui ư?
Tại sao lại vui?
Hứa Hi Ngôn tiện tay soạn một tin nhắn trả lời: "Chuyện gì mà lại khiến anh vui đến như vậy?"
Hoắc Vân Thâm thấy Yim hỏi mình, khóe môi khẽ cong lên, anh vội trả lời tin nhắn: "Cây dương cam cúc tôi trồng đã nảy mầm rồi. Ngủ ngon nhé, thầy Yim."
Anh chỉ đơn thuần muốn chia sẻ chuyện vui với anh ấy một chút mà thôi.
Anh nói hoa cúc mình trồng đã nảy mầm rồi. Trên thực tế, điều anh muốn nói là hạt giống tình yêu mà anh gieo xuống dường như đã nảy mầm rồi.
Ồ, thì ra là hoa anh trồng đã nảy mầm rồi à!
Hứa Hi Ngôn mỉm cười, gửi lại một câu chúc ngủ ngon, sau đó đặt điện thoại xuống và chuẩn bị ngủ.
Nhận được tin nhắn "Chúc ngủ ngon", Hoắc Vân Thâm ôm lấy điện thoại, vui vẻ nhắm mắt lại. Anh nhớ đến nụ cười của Hứa Hi Ngôn.
Ngủ ngon nhé, Cảnh Hi!
Mong rằng em sẽ có một giấc mơ đẹp, hi vọng trong giấc mơ của em sẽ có anh.
...
Thứ Bảy.
Sau nụ hôn trộm tối hôm qua, sáng sớm gặp cô, Hoắc Vân Thâm vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng.
"Chào buổi sáng, anh Hoắc."
"Chào, Cảnh Hi."
Nhưng Hứa Hi Ngôn thì ngược lại, trông cô khá bình thản, hoàn toàn không để bụng chuyện tối qua hôn trộm nam thần, vẫn cứ làm những gì nên làm.
Hứa Hi Ngôn dọn dẹp nhà cửa trước, sau khi cô quét dọn xong xuôi thì Hoắc Vân Thâm cũng đã làm xong bữa sáng.
Cô thấy anh bê đĩa đồ ăn trên
một tay và đi ra từ phòng bếp, bèn nhanh chóng vứt máy hút bụi trong tay mình xuống, chạy tới đỡ lấy chiếc đĩa: "Anh Hoắc, sao anh lại xuống bếp thế? Chẳng phải nói là đợi tôi làm xong việc nhà sẽ nấu ăn hay sao?"
"Không sao, tôi cũng đang rảnh rỗi mà."
Thực tế là anh không muốn để cô phải mệt.
Tuy rằng mối quan hệ của Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn có món nợ một tỷ trói buộc, nhưng anh không thật sự muốn cô làm người giúp việc cho anh. Anh chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mà thôi.
Nếu như chân anh khỏe lại, anh nhất định sẽ phụ trách hết toàn bộ việc nhà, để cho cô được thoải mái, cưng chiều cô như nàng công chúa.
"Wow, thơm quá. Có thể ăn bữa sáng do anh Hoắc làm, tôi cảm thấy đây chắc chắn là phúc đức kiếp trước tu được."
Hứa Hi Ngôn ngửi mùi thơm từ đồ ăn, mỉm cười khen ngợi.
Khóe môi Hoắc Vân Thâm nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, trong đôi mắt hoa đào như lấp lánh ánh sao. Anh trêu đùa cô: "Miệng của em ngọt như anh đào vậy."
Hứa Hi Ngôn nghe xong câu này, nhè nhẹ cắn môi, cố ý chọc ghẹo anh: "Anh Hoắc, miệng của tôi ngọt đến vậy cơ à? Năm năm trước anh đã nếm thử một lần mà mãi đến bây giờ vẫn còn nhớ mùi vị của nó, trí nhớ của anh tốt thật đấy!"
Hoắc Vân Thâm ngẩn người, khi phản ứng kịp thì mặt đã ửng đỏ. Anh ho nhẹ hai tiếng rồi giải thích: "Tôi... Ý tôi là, giống như bé Anh Đào, không phải... mà là biết cách nói chuyện đấy..."
Anh muốn giải thích rằng ý anh là Hứa Hi Ngôn biết cách nói chuyện, miệng ngọt như Anh Đào Bảo Bảo vậy.
Sau khi lắp ba lắp bắp giải thích xong, Hoắc Vân Thâm thật sự muốn tát vào miệng mình. Sao cứ mỗi lần gặp Hứa Hi Ngôn thì mọi khả năng của anh đều bị đình trệ hết thế này?
Đến nói chuyện cũng không lưu loát nữa rồi.