Bảo Bối Giá Trên Trời

Nam thần cuối cùng cũng nghĩ thông rồi


trước sau

Hoắc Vân Thâm mỉm cười chăm chú nhìn cô, trong lòng thầm nói, em chính là thiên sứ ở trên trời, chắc chắn Thượng đế đã phái em xuống để cứu vớt anh.

Hứa Hi Ngôn không có ý định phát triển trong lĩnh vực âm nhạc, giới âm nhạc có Hoắc Vân Thâm là đủ rồi. Vả lại, mục tiêu và lí tưởng của cô không phải ở ca hát.

Sau khi ghi âm xong, hai người rời khỏi phòng thu âm, quay lên lại mặt đất.

Bên ngoài mặt trời sắp xuống núi, trời chiều nhuộm đỏ nửa mặt hồ, cảnh sắc trên hồ đẹp đẽ động lòng người, thật sự có cảm giác như đang hòa mình vào bức thi họa.

Trước khi rời khỏi Thanh Vân Cư, Hứa Hi Ngôn giúp Hoắc Vân Thâm chuyển hết những chậu hoa cỏ vào trong nhà.

Khi đã chuyển gần hết, chỉ còn lại hai chậu cuối cùng, bước chân Hứa Hi Ngôn bắt đầu nhanh hơn, muốn mau chóng làm xong chuyện này.

Trên con đường đá cuội có chút rêu xanh, Hứa Hi Ngôn không để ý, giẫm lên rêu xanh. Chân cô bị trượt, trọng tâm cả người dồn về sau, cơ thể không giữ được thăng bằng nên ngã mạnh ra sau. "Á..."

Nếu tay cô không bận che cho hai chậu hoa, chắc chắn cô có thể tự cứu mình kịp thời. Thế nhưng, cô thà để mình té ngã chứ cũng không muốn vứt hoa của Hoắc Vân Thâm xuống.

Cơ thể ngã ra sau, nhưng cô lại không có cảm giác đau đớn khi ngã trên đá như tưởng tượng.

Hứa Hi Ngôn cảm thấy cơ thể mình được một cánh tay mạnh mẽ cản lại, ngăn giữa không trung, ở trong tư thế nằm ngửa.

Hứa Hi Ngôn mở to mắt liền nhìn thấy cặp mắt hoa đào sáng như sao trời, trái tim cô đột nhiên đập nhanh.

Đặc biệt là khi cảm nhận được bàn tay lớn cực nóng của đàn ông xuyên qua từ dưới nách, đỡ lấy bên người cô, ngón tay thon dài vừa vặn đụng vào biên giới nơi mềm mại của cô.

Cách lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, nóng đến mức bỏng người.

"Em không sao chứ, Cảnh Hi?"

Giọng điệu người đàn ông đầy sốt ruột, trong lòng chỉ tràn ngập lo lắng, thậm chí để
đỡ cô dậy mà anh đã cướp lấy chậu hoa trong lòng cô, vứt sang một bên.

Làm gì có chuyện gì chứ?

Cô chỉ bị trượt một cái, giật mình chứ có thật sự bị va đập gì đâu.

Nhưng mà, thấy nam thần quan tâm căng thẳng như vậy, Hứa Hi Ngôn cảm thấy đúng là cơ hội trời cho.

Cô thuận thế ngã vào lòng anh, ôm lấy eo kêu đau: "Ôi, eo của tôi, hình như bị trật rồi."

Hoắc Vân Thâm: "..."

Nghe cô nói bị trật ở eo, hai tay anh liền cẩn thận đỡ cô dậy: "Cẩn thận một chút, để tôi đỡ em đứng dậy."

"Anh Hoắc, tôi không đứng dậy được. Mắt cá chân của tôi cũng đau, chắc cũng bị trẹo rồi. Làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt Hứa Hi Ngôn rất tội nghiệp, tài năng diễn xuất được thể hiện vô cùng đầy đủ. Để phối hợp với hoàn cảnh, trong mắt cô bây giờ còn lấp lánh mấy giọt lệ.

Đôi mắt ngập nước của cô giống như con thỏ trắng nhỏ bị thương, rất động lòng người, làm ai thấy cũng thương, khiến trái tim Hoắc Vân Thâm cũng trở nên mềm mại hơn.

Anh càng căng thẳng hơn, không còn để ý đến liêm sỉ lễ nghĩa hay nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, nói thẳng: "Em đừng cử động, tôi bế em!"

A, cuối cùng nam thần cũng nghĩ thông rồi!

"Ừm."

Hứa Hi Ngôn cố kiềm chế trái tim mạnh mẽ của mình lại, ngoan ngoãn nghe lời để mặc Hoắc Vân Thâm bế cô vào lòng.

Hứa Hi Ngôn được như ý nguyện, trong lòng của cô lúc này đang cầm cờ nhảy nhót reo hò, ồ de ồ de ồ de...

Cô dựa vào lòng nam thần, đưa tay tự nhiên ôm lấy cổ anh, dựa đầu vào vai anh, trán tựa sát cổ anh.

Wao!!!

Bờ vai anh thật rộng rãi, vòm ngực của anh thật rắn chắc, cảm giác tựa lên thật tuyệt.

Hứa Hi Ngôn mím môi cười trộm, trái tim nhảy nhót thình thịch không ngừng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện