Editor: Nguyetmai
Hiện tại, điều khiến anh lo lắng là vết thương nơi thắt lưng và chân của cô. Tầm mắt của anh lướt qua nơi đó, hỏi: "Thắt lưng và chân của em…"
Bấy giờ Hứa Hi Ngôn mới nhớ lại chuyện mình đau eo trẹo chân, nhưng mà vừa rồi cô đã bật dậy để nghe điện thoại rồi, bây giờ không thể lại "phát tác lần nữa" đúng không?
"Sao? Không đau đâu!" Hứa Hi Ngôn xoay xoay cái eo nhỏ, lắc lắc mắt cá chân, cuối cùng nhe răng cười: "Anh Hoắc, thần kỳ thật đấy. Vừa mới ngủ một giấc, bây giờ đã khỏi hẳn rồi."
"Vậy thì tốt." Hoắc Vân Thâm yên tâm hơn nhiều.
"Anh Hoắc, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Hứa Hi Ngôn nhoài người lên cửa sổ quan sát cảnh đêm rực rỡ ở thành phố, hỏi.
"Vốn là chuẩn bị đến bệnh viện."
"Tôi khỏe lắm, không cần đến bệnh viện đâu."
"Vậy thì về nhà."
Hoắc Vân Thâm dùng bộ đàm thông báo cho phi công thay đổi đường bay, hướng thẳng về Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Máy bay trực thăng bình an hạ cánh, mọi người xuống máy bay. Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm về khu căn hộ, ở trước cổng ngoài khu này có đỗ một chiếc xe container, căn số 104 đang có người ra ra vào vào khuân vác những đồ vật gia dụng.
Hứa Hi Ngôn tò mò hỏi một câu: "Muộn thế này rồi còn có người chuyển nhà sao?"
Hoắc Vân Thâm bình tĩnh trả lời: "Chắc là lại có hàng xóm mới tới."
Một tầng có bốn căn hộ, Hoắc Vân Thâm ở trong căn 101, đồng thời cũng mua lại căn 102 ở bên cạnh, cùng với căn 103 phía đối diện, chỉ vì anh muốn được yên tĩnh.
Căn hộ số 104 là căn duy nhất anh không mua, chắc là bây giờ chuẩn bị có hàng xóm mới vào ở.
Bình thường, người có thể ở trong Thịnh Thế Ngự Cảnh đa phần là người có bối cảnh thân phận, hoặc là người có tiền có thế, nhưng không biết hàng xóm ở căn 104 sẽ là người thế nào đây?
Cửa phòng 101 được mở ra, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm vào trong. Hương thơm thoang thoảng trong phòng ập thẳng đến, mang đến cảm giác tuyệt vời khi được đặt chân về nhà!
Hứa Hi Ngôn đi vào trong, đóng cửa lại. Hoắc Vân Thâm lấy ra một đôi dép lê mới từ trong tủ, đặt xuống trước mặt cô: "Cảnh Hi, sau này em đi đôi này đi."
"Anh mới mua cho tôi à?"
Hứa Hi Ngôn vui mừng hỏi. Đôi dép lê mới vẫn có hình con
nhỏ nho nhỏ, còn ngốc nghếch đáng yêu hơn cả đôi trước đây nữa, cực kỳ dễ thương.
"Ừ." Hoắc Vân Thâm gật đầu. Lần trước Hoắc Tam Nghiên đã mang đôi dép lê con thỏ của Hứa Hi Ngôn, cho nên anh mới mua một đôi khác dành riêng cho cô.
"Hợp lắm, rất đáng yêu, tôi rất thích. Cảm ơn anh Hoắc nhé."
Hứa Hi Ngôn xỏ thử đôi dép lê vào, sau đó đứng soi trước chiếc gương chạm đất. Ừm, không những cực kỳ vừa chân mà còn rất đẹp nữa.
Thấy Hứa Hi Ngôn cười tươi như hoa, Hoắc Vân Thâm cảm thấy cõi lòng mình còn ngọt ngào hơn ăn mật.
Ngay khi anh chuẩn bị đóng tủ giày lại, Hứa Hi Ngôn lại bất ngờ phát hiện một đôi dép lê nhỏ có hình con heo nhỏ trong ngăn tủ. Cô xoay người hỏi: "Ơ? Đôi dép lê kia là dành cho ai vậy?"
"À, cho Anh Đào đấy. Tôi nghĩ, nếu như lần sau con bé còn đến nhà tôi chơi, biết đâu lại dùng đến."
Hoắc Vân Thâm suy nghĩ không chỉ chu đáo bình thường thôi đâu, Hứa Hi Ngôn không nhịn được mà phải like cho sự chu đáo của anh: "Anh Hoắc, anh đúng là ân cần thật. Nếu như Anh Đào biết anh nhớ đến con bé, còn mua luôn cả dép lê cho con bé nữa, nhất định con bé sẽ yêu anh chết mất."
"Ha ha…" Hoắc Vân Thâm nở nụ cười. Không rõ là vì sao, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Anh Đào Bảo Bảo, trái tim của anh sẽ trở nên mềm mại, không kìm lòng được mà muốn đối xử tốt với cô bé một chút.
Hình như ngày mai Đường Phi Mặc nhà Đường Diệc Sâm sẽ gặp mặt Anh Đào Bảo Bảo. Haiz, nếu không phải anh ngồi xe lăn, đi không tiện, lại còn là nhân vật của công chúng, nhất định anh cũng sẽ đi theo để được ké bọn nhỏ.
…
Buổi sáng ngày cuối tuần, Hứa Hi Ngôn lái xe đến nhà họ Cảnh đón Anh Bảo.
Anh Bảo thay một bộ hoodie màu đỏ, trên mũ còn có hai cái tai nhỏ đáng yêu.