Editor: Nguyetmai
Nhóc con không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền thành công chọc cười hai người lớn, khả năng khen ngợi người khác thật sự khiến người lớn cũng không theo kịp.
Hứa Hi Ngôn vẫn luôn chú ý quan sát vợ chồng Đường Diệc Sâm. Đường Diệc Sâm mặc một bộ vest đỏ thẫm, đẹp trai rạng ngời. Lương Lam mặc một bộ đầm hồng nhạt, khí chất dịu dàng, hai người rất có tướng phu thê.
Còn nhớ lần trước tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Hoắc, cô đã gặp Đường Diệc Sâm một lần. Lúc đó đã cảm thấy anh ta rất giống với ông chủ cũ Donald Đường của mình. Hôm nay nhìn kỹ ở khoảng cách gần, quả thật là càng nhìn càng giống.
Hứa Hi Ngôn không khỏi hỏi: "Xin phép hỏi một chút, anh Đường, anh có quen biết anh Donald Đường không?"
Đường Diệc Sâm chỉ cảm thấy sống lưng mình run bắn lên, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Hứa Hi Ngôn: "Cô là...?"
"Tôi họ Cảnh, tên là Cảnh Hi."
Hứa Hi Ngôn tháo khẩu trang xuống để lộ gương mặt của mình, sau đó lại đeo khẩu trang lên.
Đường Diệc Sâm nhận ra đó là Cảnh Hi, thầm kinh ngạc. Hửm?
Không ngờ lại là Cảnh Hi?
Sao Cảnh Hi lại đi cùng bé Anh Đào?
Đáng nghi đây, có nên báo cáo việc này với Hoắc Vân Thâm không nhỉ?
Nhưng hiện giờ điều mà Đường Diệc Sâm phải chú ý đến chính là bản thân mình, nghĩ cách xem nên lấp liếm như thế nào: "Ồ, cô Cảnh Hi. Chào cô, đương nhiên là tôi quen biết Donald Đường rồi, cậu ấy là em trai sinh đôi của tôi. Cô cảm thấy chúng tôi giống nhau lắm phải không?"
"Đúng vậy, không ngờ hai anh là anh em sinh đôi!"
Rốt cuộc nghi vấn trong lòng Hứa Hi Ngôn cũng được giải đáp.
Đường Phi Mặc thấy người lớn trò chuyện với nhau, bèn nắm lấy tay của Anh Bảo, nói: "Ba mẹ nói chuyện tiếp đi, con dắt bé Anh Đào đi chơi đây."
Đường Phi Mặc bảy tuổi cao hơn bé Anh Bảo bốn tuổi rất nhiều. Cậu bé trông cứ như ông cụ non, dắt Anh Bảo đi đến khu soát vé.
"Đi thôi, chúng ta cũng đi vào. Vé của cô với Anh Đào, chúng tôi đã mua luôn rồi."
Đường Diệc Sâm đưa vé vào cổng cho Hứa Hi Ngôn, cô đuổi theo hai đứa nhỏ.
Đường Diệc Sâm nắm tay Lương Lam đi ở phía sau, Lương Lam nhỏ giọng hỏi: "Anh có một đứa em sinh đôi khi nào vậy, sao em lại không biết?"
"Về nhà rồi giải thích với em."
Đường
Diệc Sâm cười khan, hướng ánh mắt ẩn ý về phía vợ mình.
Đồng thời, anh ta lấy điện thoại chụp bóng lưng của ai kia gửi cho Hoắc Vân Thâm, còn kèm theo một câu trêu chọc: "Chú Hoắc, tôi đang đi chơi với hai người đẹp lớn và một người đẹp nhỏ, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi!"
Bọn họ bước qua cổng soát vé, bước vào bên trong khu vui chơi một cách suôn sẻ.
Vé Đường Diệc Sâm mua là vé trọn gói, tất cả trò chơi đều miễn phí. Đường Phi Mặc giống như ông chủ nhỏ, dắt Anh Bảo đi phía trước, đồng thời còn quan tâm hỏi bé con muốn chơi gì.
Cho dù Anh Bảo nói muốn chơi gì, Đường Phi Mặc cũng dứt khoát đồng ý cùng chơi với cô nhóc.
Những trò chơi cần người lớn chơi cùng, Hứa Hi Ngôn cũng sẽ đi chung với bọn trẻ. Lúc không cần người lớn kèm thì cô sẽ ngồi trên ghế đợi.
Hứa Hi Ngôn thấy Anh Bảo dường như rất thích Đường Phi Mặc, cực kỳ ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu bé. Nói thật, một Anh Bảo như vậy rất hiếm thấy.
Thật ra Anh Bảo là một đứa bé mẫn cảm. Lần trước sau khi bị bạn bè trêu chọc bé là đứa con hoang không có cha, cô nhóc liền không muốn chơi cùng với những người bạn khác nữa.
Nhưng hôm nay, cô nhóc lại không hề bài xích Đường Phi Mặc, còn vui vẻ luôn miệng gọi anh, đúng là kỳ tích!
...
Hoắc Vân Thâm ở Thịnh Thế Ngự Cảnh xa xôi nhận được ảnh Đường Diệc Sâm gửi đến. Sau khi anh nhận ra trong ảnh có Hứa Hi Ngôn, cả người liền đứng ngồi không yên.
Nhất là Đường Diệc Sâm còn cả gan thêm một câu ở phía sau: Chú Hoắc, tôi đang đi chơi với hai người đẹp lớn và một người đẹp nhỏ, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi!
Hừ, bây giờ anh không phải muốn làm phiền, mà là muốn đánh chết anh ta!