"Ở nhà, em đang ở đâu? Có ở cạnh Anh Đào không? Cô bé vẫn ổn chứ?"
Hoắc Vân Thâm trả lời lại một loạt mấy câu, còn hỏi vài câu hỏi, có thể nhìn thấy anh rất lo lắng cho Anh Bảo.
"Trước cổng, lên nhà anh có tiện không?"
Sau khi nhận được tin nhắn này của Hứa Hi Ngôn, Hoắc Vân Thâm không trả lời lại mà đi thẳng ra mở cửa, đi ra đón hai người.
Trước cổng khu cư xá, chiếc xe lăn đi ra, một bóng dáng màu đen xuất hiện.
Anh Bảo vừa thấy Hoắc Vân Thâm ra ngoài liền buông tay Hứa Hi Ngôn, vui vẻ chạy về phía anh, ngọt ngào gọi: "Chú má lúm đồng tiền!"
"Anh Đào." Hoắc Vân Thâm thấy cô bé đáng yêu chạy tới, dang hai cánh tay chào đón cô bé.
"Chú má lúm đồng tiền!"
Anh Bảo nhào vào lòng Hoắc Vân Thâm, thân mật ôm lấy anh. Hoắc Vân Thâm cũng kéo cô bé vào lòng, xoa cái đầu nhỏ của bé.
Cảm giác thân thiết này rất khó hình dung, bản thân Hoắc Vân Thâm cũng không thể hiểu được vì sao anh lại thương Anh Đào Bảo Bảo đến vậy, nếu không nhìn thấy cô bé là sẽ lo lắng.
Hứa Hi Ngôn đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn hai cha con thân mật, trong lòng thầm cảm thán. Dù hai người bọn họ không hề biết đối phương là ai, nhưng loại tình thân này đúng là muốn xóa bỏ cũng không thể xóa bỏ được.
Máu nồng như nước, đúng là như vậy thật.
Sau khi hai người thân mật xong, Hoắc Vân Thâm buông bé Anh Đào ra, đặt cô bé ngồi lên đùi mình. Anh giữ hai vai cô bé, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của bé, hỏi: "Nói cho chú nghe, ban nãy có phải con đã đến tìm chú không?"
"Vâng ạ." Anh Bảo gật đầu.
"Sao mắt con đỏ vậy? Có phải vừa khóc không?"
Hoắc Vân Thâm rất cẩn thận, lập tức nhìn ra manh mối.
Anh Bảo nhoẻn miệng cười một tiếng, lắc đầu: "Không có, Bảo Bảo không khóc. Chỉ là Bảo Bảo nóng quá, nóng đến nỗi mắt chảy mồ hôi ấy mà!"
Để thể hiện rằng mình rất nóng, cô bé đáng yêu còn lấy bàn tay nhỏ của mình làm quạt, quạt gió mấy cái.
Hoắc Vân Thâm lần đầu tiên nghe có người nói mắt cũng chảy mồ hôi, biết rằng bé con sĩ diện không chịu thừa nhận. Vì thế, anh cũng không
truy vấn đề tài này nữa mà cười, nói: "Vậy chú mời con đi ăn kem có được không?"
"Được ạ được ạ!" Anh Bảo vui mừng vỗ tay, không quên ngoắc tay gọi Hứa Hi Ngôn: "Bé Hi, cô cũng mau tới đây đi!"
Hứa Hi Ngôn đi tới, nhìn vào mắt Hoắc Vân Thâm, sau khi cười với nhau một cái thì bước đến đẩy xe lăn đưa hai cha con về căn hộ.
Trở về trước cửa căn hộ 101, Hứa Hi Ngôn giúp mở cửa nhà. Trước khi Anh Bảo bước vào trong, cô bé còn rướn cái đầu nhỏ vào, nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Dì kia đi rồi ạ?"
"Ừm." Hoắc Vân Thâm gật đầu. Anh di chuyển xe lăn vào rồi kéo cửa tủ, lấy đôi dép lê nhỏ kia ra: "Anh Đào, con mang đôi này đi."
"Wao! Đáng yêu quá! Đôi này chuẩn bị riêng cho con ạ?"
Anh Bảo cầm đôi dép lê nhỏ, mừng rỡ nhìn chú heo đáng yêu bên trên.
Mặc dù mommy đã nói trước, chú má lúm đồng tiền đã chuẩn bị dép lê cho cô bé nhưng tới lúc cầm đôi dép lê, cô bé vẫn cảm thấy vui mừng bất ngờ.
"Đúng, của cháu đấy. Đi thử xem nào?"
Anh Bảo không kịp chờ đợi thêm nữa, lập tức muốn thử đôi dép lê. Cô bé tuột xuống khỏi đùi Hoắc Vân Thâm, cởi đôi giày của mình, mang đôi dép lê mới vào, nhìn trước ngắm sau, thấy đôi dép vừa như in.
"Đẹp quá, đẹp quá. Cháu thích dép lê heo con lắm, cảm ơn chú má lúm đồng tiền. Chú má lúm đồng tiền là tốt nhất!"
Để bày tỏ lòng cảm ơn, Anh Bảo còn ghé sát miệng đến hôn lên mặt Hoắc Vân Thâm một cái.
Hoắc Vân Thâm được bé con hôn, trong lòng rất ngọt ngào. Mặc dù hôm nay không đi gặp mặt được, nhưng lại được thưởng một cái hôn như vậy. Ôi chao ôi chao, trời cao đúng là không tệ với anh chút nào!