Editor: Nguyetmai
"Bảo Bảo thật sự rất muốn được như các bạn nhỏ khác, có ba có mẹ, tối đến mọi người cùng nhau nằm trên giường kể chuyện cho Bảo Bảo nghe…"
"Bé Hi, chú má lúm đồng tiền, chẳng lẽ hai người không thể thực hiện được mong ước đó cho Bảo Bảo hay sao... Hu hu hu…"
Cô nhóc đáng yêu vừa khóc là nước mắt chảy ào ào, lời nói lại rất sâu sắc đi vào lòng người. Xin hỏi, ai mà có thể từ chối yêu cầu như vậy được chứ?
Hoắc Vân Thâm thấy Anh Bảo khóc thì lập tức luống cuống tay chân. Trong lúc tìm khăn tay, anh cũng nói với Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, hay là em cũng lên đây đi, em xem Anh Đào khóc đau lòng biết bao?"
Ha ha, cô đang chờ những lời này đấy!
Hứa Hi Ngôn thỏa mãn, ráng nhịn cười, trong lòng thầm khen diễn xuất của con gái mình quá tốt. Cô nói: "Vậy được, tôi cũng lên vậy. Bảo Bảo đừng khóc nữa nhé, bé Hi đến đây!"
Cứ vậy, Hứa Hi Ngôn được thỏa lòng mong muốn, nằm trên cùng một chiếc giường cùng với Anh Bảo và Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm bắt đầu kể chuyện cổ tích, giọng nói của anh trầm thấp du dương như tiếng đàn cello, rất có sức hút, lúc kể chuyện cổ tích giọng rất diễn cảm, vô cùng hay.
Hứa Hi Ngôn với Anh Bảo, một lớn một nhỏ đều đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt dịu dàng như nước của anh, nghe giọng kể êm tai của anh đến mức mê mẩn như nghiện ma túy.
Đêm nay vô cùng ấm áp. Bao nhiêu năm nay, đây là đêm ấm áp nhất mà Hoắc Vân Thâm trải qua.
Anh thật sự hi vọng có thể cứ kể chuyện cổ tích mãi, có thể được ở bên Hứa Hi Ngôn và Anh Đào nhỏ đáng yêu mãi mãi.
…
Nơi đây tràn ngập hương vị ấm áp và mờ ám, còn trong căn hộ của Hoàng Yên Nhiên lại tràn đầy sương khói của âm mưu và toan tính.
Màn sương tản ra, để lộ khuôn mặt với đôi môi đỏ mọng rực rỡ. Hoàng Yên Nhiên ngồi trên ghế sofa, một tay kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ, tay còn lại kìa cầm một ly rượu vang có đế dài.
Cô ta khẽ lắc rượu vang trong ly, trong mắt hiện vẻ toan tính mưu mô: "Ý anh là, Tiểu Giả vẫn đang trong trạng thái hôn mê đúng không?"
"Đúng vậy, Yên Nhiên." Hà Lượng báo cáo tình hình cho cô ta.
"Nếu như Tiểu Giả này tỉnh, thì có thể chúng ta sẽ gặp phiền phức."
Hoàng Yên Nhiên lo rằng nếu như Giả Thanh tỉnh lại, liệu anh ta có tố cáo cô ta với mọi người không?
"Yên Nhiên, hiện tại đã không hại được Cảnh Hi
rồi. Tiểu Giả bị thương, đến lúc cậu ta tỉnh lại thì cho cậu ta một khoản tiền, tôi tin là cậu ta sẽ không bán đứng chúng ta đâu. Theo tôi thấy, chuyện này kết thúc ở đây được rồi."
"Ngày mai, chúng ta có thể viết một bản cam kết của bác sĩ, chứng minh là vết thương của cô đã khỏi hẳn rồi. Chúng ta có thể chính thức quay lại đoàn phim, vậy thì Cảnh Hi cũng không làm gì được nữa."
"Hơn nữa, cô ta cũng chỉ là một diễn viên đóng thế nho nhỏ thôi, sao có thể so được với một ngón tay nhỏ của cô được chứ. Cô ta không đáng để cô phải tổn hại tương lai của mình vì cô ta."
Từ khi Hoàng Yên Nhiên ra mắt, Hà Lượng vẫn luôn đi theo cô ta, một lòng suy nghĩ cho cô ta. Lúc này, anh ta đang khuyên Hoàng Yên Nhiên dừng tay lại.
Nhưng thật đáng tiếc, hiện giờ địa vị của Hoàng Yên Nhiên cao quý nhường nào, cô ta hung hăng vênh váo, có thù tất báo. Cảnh Hi đắc tội với cô ta, sao cô ta có thể để lại đường sống cho Cảnh Hi được?
Cô ta là kiểu người đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, muốn tấn công thì sẽ ép đối phương vào đường chết. Vì thế, cô ta không thể nghe theo lời khuyên bảo nào hết.
"Giấy cam kết thì phải làm, nhưng mà không thể để con điếm kia được lợi như thế được. Còn nữa, chuyện Tiểu Giả, nhất định không thể lơ là. Anh nghe theo sự sắp xếp của tôi, đi làm vài việc này…"
Hoàng Yên Nhiên thì thầm bên tai Hà Lượng một hồi. Anh ta nghe xong, mặc dù cảm thấy không ổn lắm, nhưng vẫn nghe lời cô ta.
…
Ngày hôm sau, Hứa Hi Ngôn dậy sớm đưa Anh Bảo về lại nhà họ Cảnh, sau đó cô đến đoàn phim.
Mấy hôm nay vì chuyện Hứa Tâm Nhu xin nghỉ phép, cô hoàn toàn không có cảnh trong đoàn phim "Hồng Tụ Khuynh Thiên", công việc chủ yếu của cô đều ở bên "Ngọn Nguồn Tội Lỗi".
Sau khi vào đoàn phim, Hứa Hi Ngôn nghe nói là phụ trách đạo cụ Giả Thanh đã qua cơn nguy kịch. Có điều, anh ta vẫn đang được quan sát trong phòng theo dõi triệu chứng.