Editor: Nguyetmai
Tin tức liên quan tới vụ việc Cảnh Hi đầu độc đã không còn sức nóng như ban đầu nữa, nhưng bây giờ cô và Mã Hạo Đông lại một lần nữa leo lên bảng tìm kiếm.
Fan hâm mộ của Mã Hạo Đông chia thành hai phe, một phe khen ngợi anh Tiểu Mã là anh hùng cứu mĩ nhân. Một phe khác lại khuyên anh Tiểu Mã nên giữ khoảng cách với Cảnh Hi, không nên có bất cứ liên quan gì với cô, dính vào Cảnh Hi chắc chắn sẽ xui xẻo.
Mặc kệ trên internet đang xôn xao như thế nào cũng không hề gây ảnh hưởng đến Hứa Hi Ngôn.
Tất cả sóng gió trong cuộc đời, cô đều đã trải qua.
Chỉ cần cô không thẹn với lương tâm, mặc kệ người khác nói thế nào, thậm chí là những lời vô cùng khó nghe, cô cũng không thèm để ý đến.
Bây giờ cô chỉ quan tâm đến Hoắc Vân Thâm và con gái cô là Anh Bảo.
Hôm nay Hứa Hi Ngôn không ngủ nướng nữa mà thức dậy thật sớm, giúp Hoắc Vân Thâm làm bữa sáng, sau đó lái xe về nhà họ Cảnh.
Cô đã đồng ý với Anh Bảo sẽ ở cùng với con bé từ trước khi bắt đầu cuộc thi đấu cho đến lúc kết thúc, đồng thời cũng làm stylist tạo hình cho bé.
Vào buổi sáng, Hứa Hi Ngôn dẫn Anh Bảo đến Trung tâm Khiêu vũ Hoa Hồng Nhỏ để tập nhảy, chuẩn bị cho vòng sơ khảo vào buổi chiều.
Buổi chiều, Hứa Hi Ngôn dẫn theo Anh Bảo và ông nội đến Trung tâm Nghệ thuật Bái Kinh. Trong lúc đó, Phương Tiểu Tranh gọi điện về báo rằng hai người bọn họ đã đi du lịch về rồi, đặc biệt chạy đến đây để cổ vũ cô bé.
Lúc đến Trung tâm Nghệ thuật, vừa bắt gặp Phương Tiểu Tranh, Anh Bảo đột nhiên nhớ tới một người. Con bé hỏi mẹ: "Bé Hi, chú má lúm đồng tiền có đến xem con thi đấu không ạ?"
"Chú má lúm đồng tiền có nhiều công việc phải làm, bận rộn lắm! Nhưng chú ấy biết con tham gia cuộc thi, chắc chắc sẽ mở tivi để xem!"
Vốn dĩ Hứa Hi Ngôn không nói chuyện Anh Bảo tham gia cuộc thi cho Hoắc Vân Thâm biết. Cô lo nếu anh đến, ông ngoại mà gặp anh sẽ không vui.
Biết được chú má lúm đồng tiền sẽ xem mình biểu diễn trên tivi, con bé liền vô cùng vui vẻ, tự hứa sẽ biểu diễn thật tốt.
...
Tại nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Thâm và Dịch Tiêu cùng nhau trở về đây để thăm hỏi ông nội.
Nếu không phải vì sức khỏe ông nội không được tốt, Hoắc Vân Thâm cũng không muốn trở về nhà họ Hoắc cho lắm.
Trong Mặc Hương Cư, Hoắc Tuân đang nằm ở trên giường. Khi nhìn thấy cháu trai Hoắc Vân Thâm đi vào, ông lập tức ho khan dữ dội.
Hoắc Vân Thâm nghe thấy tiếng ho như xé lòng của ông nội, cho rằng ông bị
bệnh rất nghiêm trọng, trong lòng hết sức lo lắng đi đến hỏi thăm bệnh tình.
"Ông nội, ông có khỏe không?" Hoắc Vân Thâm cầm lấy bàn tay của ông cụ, quan tâm hỏi.
"Vân Thâm à... Khụ khụ... Ông nội còn khỏe lắm... Khụ khụ..."
Tiếng ho khan của Hoắc Tuân còn khoa trương hơn cả người bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Khuôn mặt già nua của ông nghẹn lại đỏ bừng lên, thở hồng hộc.
"Ông nội bệnh nặng như vậy, mấy người chăm sóc kiểu gì thế hả? Còn không biết gọi bác sĩ đến sao?"
Hoắc Vân Thâm biết ông nội có bệnh hen suyễn khó thở, vì phổi ông không tốt lắm. Lo lắng cho bệnh tình của ông nội, anh lập tức trách móc đám người làm của nhà họ Hoắc.
Mấy người làm chăm sóc cho ông cụ rối rít cúi đầu, không dám nói lời nào.
Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc ông đã xảy ra chuyện gì. Bình thường ông cụ cực kỳ chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe, cơ thể khỏe mạnh, bệnh cũ cũng rất ít khi tái phát.
Sáng nay ông còn ăn một bát cháo, ba cái bánh bao, một cái bánh quẩy rồi tập một bài Thái Cực quyền. Kết quả, mới đảo mắt một cái ông đã nằm trên gường nói mình bị bệnh nặng, khăng khăng sai người đi mời cậu Hai Vân Thâm trở về.
Lúc cậu Hai chưa về đến nhà, ông còn ngồi uống trà đọc báo. Nhưng khi vừa nghe nói cậu Hai đã trở về, ông cụ lập tức bắt đầu ho khan.
Bệnh này thật sự nói đến là đến. Một người bị bệnh nặng trong vòng vài phút, ai có thể nói gì được đây?
Sau khi dần dần lấy lại nhịp thở, Hoắc Tuân nói: "Vân Thâm, ông không bị làm sao hết, không cần đi bệnh viện. Ông biết mình bị bệnh gì."
"Ông nội..." Hoắc Vân Thâm đợi ông nói tiếp.
Hoắc Tuân lại ho khan hai tiếng rồi mới nói: "Bệnh của ông là tâm bệnh. Con nghĩ thử xem, bây giờ con vừa về đến nhà, bệnh của ông đã đỡ hơn rồi."
"Xin lỗi ông nội, đáng lẽ con nên thường xuyên trở về thăm ông."
Hoắc Vân Thâm nghe ông nội nói như vậy, trong lòng hơi áy náy.
Anh không phải là không muốn về nhà, chẳng qua là không muốn bị người nhà thúc giục kết hôn mà thôi.