Editor: Nguyetmai
"Vậy cũng được." Diệp Tầm nhượng bộ.
Hứa Hi Ngôn trấn an Diệp Tầm xong thì quay về khán phòng. Bây giờ, thí sinh số 35 đang biểu diễn phần thi hát của mình.
Cô vừa ngồi chưa được bao lâu, số 35 đã kết thúc phần trình diễn. Đợi giám khảo chấm điểm xong, cậu bé kia liền đi xuống sân khấu.
Tiếp theo, người dẫn chương trình mời thí sinh nhỏ tuổi số 36 lên sân khấu.
…
Tại biệt thự nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Thâm đi từ trong phòng ra, khi đi ngang qua phòng khách thì thấy ba mẹ mình đều đang xem chương trình của đài truyền hình Bái Kinh.
Trên màn hình tivi là một bạn nhỏ đang biểu diễn ca hát, hai người xem vô cùng chăm chú.
Hoắc Vân Thâm cảm thấy ba mẹ mình chắc là muốn bế cháu đến phát điên rồi, không những giục anh quen bạn gái rồi kết hôn mà còn hứng thú ngồi xem những chương trình dành cho thiếu nhi như vậy nữa.
Vốn dĩ Hoắc Vân Thâm định lén rời đi, nhưng đúng lúc người dẫn chương trình trên tivi đang mời bạn nhỏ số 36 lên sân khấu.
Anh vô tình liếc qua và bất ngờ phát hiện, sao cậu bé số 36 kia lại giống Anh Đào Bảo Bảo đến vậy?
Để xác nhận xem có phải là cùng một người không, Hoắc Vân Thâm dừng xe lăn lại rồi cùng xem chương trình với ba mẹ.
Bạn nhỏ số 36 rất khác với các bạn nhỏ còn lại. Sau khi các cô cậu bé kia lên sân khấu đều tự giới thiệu mình trước rồi giao lưu với người dẫn chương trình.
Nhưng số 36 lại không làm vậy, mà trên sân khấu trực tiếp vang lên một bài hát vui vẻ.
Trong vòng thi sơ khảo, Anh Bảo chọn bài hát mang tên "Sự lôi cuốn của Loli" làm nhạc đệm cho bài nhảy.
Trong tiếng nhạc rộn ràng, bé con tự tin bước lên sân khấu, theo sau là năm chàng trai trẻ làm bạn nhảy của cô bé. Mỗi chàng trai đều mặc âu phục màu trắng, nhìn vừa chỉnh tề lại vừa phóng khoáng.
Chỉ có mình Anh Bảo mặc áo đuôi tôm màu đen, bên trong kết hợp với áo sơ mi trắng cùng với nơ con bướm màu đen. Trên đầu cô bé đội một chiếc mũ chóp cao nhỏ, tay cầm một chiếc gậy mini.
Nhìn lướt qua thì rõ ràng là một cậu bé đẹp trai với thần thái siêu đẳng.
Giữa một dàn các chàng trai mặc đồ trắng nhảy phụ họa, Anh Bảo mặc âu phục đen vô cùng nổi bật.
Khi nhạc dạo kết thúc, năm chàng trai phối hợp với Anh Bảo cùng nhau thực hiện các động tác của bài nhảy "Sự lôi cuốn của Loli".
Bé con rất có năng khiếu về nhảy múa, chỉ cần học ba lần từ video của bài hát này mà đã nhảy rất có hồn.
Cô bé còn thuận theo nhịp điệu của bài hát mà sửa và thêm một vài động tác nhảy, khiến cho vũ đạo của cả bài hát trở nên trôi chảy hơn.
Cô bé nhảy rất tốt, các động tác tay chân cùng với mỗi thần thái trong ánh mắt đều vô cùng chuẩn. Nhịp điệu âm nhạc rất sôi động, chẳng mấy chốc đã khuấy động toàn bộ khán phòng.
Một đứa trẻ bốn tuổi có thể nhảy một bài hát thiếu nhi với trình độ sánh ngang với nghệ sĩ K-Pop, J-Pop thật sự khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Có thể nói, Anh Bảo đã đẩy không khí trong toàn bộ khán phòng lên đến đỉnh điểm. Rất nhiều người ngồi dưới sân khấu đã tự động đứng dậy cổ vũ cô bé, thậm chí đến cả ban giám khảo cũng không khỏi thốt lên khen ngợi bé con.
Lúc bắt đầu, có rất nhiều người không hiểu được, vì sao một cậu bé bốn tuổi lại chọn bài "Sự lôi cuốn của Loli" để làm tiết mục biểu diễn.
Nhưng sau khi kết thúc phần nhảy, bé con dừng động tác rồi lại tiếp tục một màn biến hình tuyệt vời.
Cô bé lấy chiếc mũ chóp cao trên đầu ra khiến mái tóc dài mềm mại xõa xuống. Sau khi cởi lớp áo âu phục bên ngoài ra, chiếc áo được thiết kế đặc biệt bỗng nhiên biến thành một chiếc váy lụa màu đen bồng bềnh.
Wow…
Số 36 đâu phải là một cậu bé, rõ ràng là một cô bé Loli cực kỳ đáng yêu mà!
Khó trách vì sao cô bé chọn bài "Sự lôi cuốn của Loli", bởi vì Loli nhỏ bé này thật sự quá hấp dẫn lôi cuốn!
Toàn bộ khán phòng vang lên tiếng vỗ tay giòn giã cùng với tiếng hô hào ủng hộ, Anh Bảo đón lấy micro từ người dẫn chương trình, tự tin giới thiệu mình với mọi người: "Chào mọi người, cháu là Anh Đào Bảo Bảo số báo danh 36, hi vọng mọi người quan tâm cháu nhiều hơn!"
Cái tên "Anh Đào Bảo Bảo" vừa được bật ra, cả người dẫn chương trình và ban giám khảo đều sững người…
Comment (0)COMMENT FIRST
Rate this chapter
Vote with Power Stone
Chapter 327: 328、Có phát hiện bất ngờTranslator: Nguyetmai Editor: Nguyetmai
Không ít người trong khán phòng đều đã nghe qua cái tên Anh Đào Bảo Bảo, thậm chí còn từng xem livestream của cô bé nữa!
Chẳng có ai ngờ được, cô bé nổi tiếng trên mạng này sẽ đến tham gia cuộc thi tài năng ngày hôm nay.
Trong phòng khách nhà họ Hoắc, hai bậc phụ huynh nhìn thấy màn biến hình của bé con đều không nhịn được, vừa vỗ tay vừa kinh
ngạc kêu lên.
"Ôi chao, thì ra là một cô bé! Trông thật vô cùng xinh đẹp, ông xem khuôn mặt kia kìa, xinh xắn hệt như một đóa hoa vậy." Trần Vân Lộ khen ngợi.
"Đúng vậy, không ngờ lại là một cô nhóc, vũ đạo thật sự rất tốt." Hoắc Chấn tiếp lời.
Nghe cô bé tự giới thiệu tên là "Anh Đào Bảo Bảo", Trần Vân Lộ đã hiểu ra: "Ồ, cô bé chính là Anh Đào Bảo Bảo đấy!"
Khóe môi của Hoắc Vân Thâm cong lên mỉm cười, anh cũng không ngờ Anh Đào Bảo Bảo lại tham gia cuộc thi tài năng, màn biểu diễn của cô bé thật tuyệt.
Trần Vân Lộ quan sát kỹ mặt mũi của cô bé, dường như bà có một phát hiện bất ngờ: "Haizz, ông Hoắc, ông xem mặt mũi của cô bé kìa. Đôi mắt với hàng lông mày kia có giống con trai chúng ta không?"
Hoắc Chấn quan sát thật kỹ rồi lại nghĩ đến con trai mình, gật gật đầu: "Bà nói tôi mới để ý, đúng là giống thật."
Trần Vân Lộ bỗng thấy yêu thích bé con hơn, vừa vui mừng vừa bất ngờ nói: "Không những giống, ông xem bé con cười lên có đôi lúm đồng tiền kìa. Có phải giống hệt Vân Thâm lúc nhỏ không?"
"Đúng vậy, thật giống quá."
Hai vị phụ huynh hoàn toàn không phát hiện con trai của mình đang ngồi phía sau, nên tiếp tục nói chuyện.
Trần Vân Lộ không kìm được cảm xúc, ngậm ngùi nói: "Nếu Vân Thâm có bạn gái sớm vài năm, bây giờ không chừng cũng có con lớn thế này rồi. Ông nói xem, chúng ta mà có một cô cháu nội lớn chừng này thì tốt biết bao chứ!"
Hoắc Chấn nói: "Đúng vậy. Nhưng bây giờ tình hình sức khỏe của Vân Thâm như vậy, tôi thấy cho dù có cưới vợ về thì bà cũng chẳng có hi vọng được bế cháu đâu."
"Ôi, nghĩ đến tôi lại thấy đau lòng, chẳng lẽ con trai chúng ta cả đời phải cô đơn một mình vậy sao? Đến lúc chúng ta nhắm mắt xuôi tay, lìa đời rồi, chỉ còn lại mình nó cô độc biết nhường nào!"
"Bà đừng lo xa nữa, cùng lắm sau này bảo Vân Thâm nhận nuôi một đứa là được rồi."
"Haizz, dù sao thì con nuôi và con ruột vẫn khác nhau mà…"
Nghe ba mẹ than thở, xem một chương trình tivi cũng có thể nghĩ đến rồi lo lắng cho mình, Hoắc Vân Thâm chỉ cảm thấy có lỗi với họ.
Trong lòng anh ít nhiều cũng thấy chua xót. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
…
Tại Trung tâm Nghệ thuật Bái Kinh.
Vòng sơ khảo cuộc thi đã kết thúc, Anh Đào Bảo Bảo số báo danh 36 nhận được điểm cao nhất và đứng đầu vòng thi này.
Lúc Anh Bảo ra ngoài, Phương Tiểu Tranh vui mừng ôm chầm lấy cô bé, khen ngợi: "Anh Đào bé nhỏ, con thật là giỏi, biểu diễn thật xuất sắc!"
Anh Bảo cười khúc khích: "Đó là vì đồ ăn vặt của dì Tranh Tử tặng ngon, Bảo Bảo ăn xong mới có đủ sức để nhảy đó!"
"Ôi chao, con nhóc này thật là khéo nói, dì thích con chết mất!" Phương Tiểu Tranh không nhịn được, hôn bé con mấy cái.
Sau cuộc thi, mấy người lớn cùng với Anh Bảo rời khỏi Trung tâm Nghệ thuật.
Phương Tiểu Tranh đi cùng Vương Đại Trí, còn Hứa Hi Ngôn đưa ông ngoại và Anh Bảo về nhà họ Cảnh, chuẩn bị đi tìm Diệp Tầm.
Thật trùng hợp, cô còn chưa ra khỏi cửa thì Hoắc Vân Thâm đã gọi điện thoại đến.
Bây giờ chỉ cẩn nhìn thấy cuộc gọi của "Anh một tỷ" là tim của Hứa Hi Ngôn đã không kìm chế được xúc động. Cô điều chỉnh giọng rồi bắt máy, giọng nói tự động ngọt như thêm đường: "Alo, anh Hoắc à?"
"Cảnh Hi, lúc chiều tôi đã xem cuộc thi của Anh Đào Bảo Bảo trên ti vi rồi."
Lúc nào Hoắc Vân Thâm muốn gọi cho Hứa Hi Ngôn cũng đều phải tìm chủ đề và lí do, lần này cuộc thi của Anh Đào Bảo Bảo là chủ đề thích hợp nhất rồi.