Editor: Nguyetmai
Chiếc xe RV dừng trước mặt, Dịch Tiêu mở cửa xe cho cô, Hứa Hi Ngôn nâng váy bước lên xe.
Cô bước vào trong xe, lúc đứng trước mặt Hoắc Vân Thâm, trong mắt anh lộ rõ sự kinh ngạc.
Hứa Hi Ngôn hôm nay và Hứa Hi Ngôn giản dị hàng ngày dường như là hai người khác nhau hoàn toàn.
Cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, vẻ thuần khiết lay động lòng người, khuôn mặt sáng như ngọc, rặng lông mày như tạc, thần sắc như làn nước mùa thu. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, mỗi một cử chỉ đều nhẹ nhàng như gió xuân dập dờn, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Thoáng chốc, Hoắc Vân Thâm nhìn đến ngây người.
Nhìn Hứa Hi Ngôn xinh đẹp thoát tục, không nhiễm khói lửa trần gian, trong đầu Hoắc Vân Thâm không ngờ lại tưởng tượng đến cảnh mình sẽ bước tới trước, ép cô xuống sofa, bàn tay to lớn mạnh mẽ xé rách chiếc váy trắng của cô, cuồng nhiệt yêu cô một phen...
Thật đáng sợ, anh nghĩ trong lòng anh chắc chắn đang có một con ma quỷ.
"Khụ khụ." Hứa Hi Ngôn ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở người nào đó. Sau đó cô vén váy, tự nhiên ngồi xuống vị trí hàng ngày trên sofa, thuận miệng hỏi: "Anh Hoắc, tôi có đẹp không?"
"Ừm? Cái gì?" Hoắc Vân Thâm kịp phản ứng, chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên mặt, lúng túng sờ sờ cái mũi của mình.
Ban nãy anh hoàn toàn thất thần, đến mức không biết cô đang hỏi cái gì.
Cứ coi như không nghe thấy đi.
Dĩ nhiên Hứa Hi Ngôn không biết ban nãy Hoắc Vân Thâm đang tưởng tượng cô như thế nào, cô mím môi cười một tiếng: "Tôi hỏi là, anh Hoắc, hôm nay anh đã làm những gì?"
"Về nhà họ Hoắc một chuyến, ông nội tôi bị bệnh." Hoắc Vân Thâm giải thích.
"Bệnh của ông nội anh có nghiêm trọng không?" Hứa Hi Ngôn biết rõ còn cố hỏi.
"Ừm, tình hình không được tốt lắm." Hoắc Vân Thâm khẽ thở dài một hơi.
Hứa Hi Ngôn quan tâm nói: "Anh Hoắc, anh có thể dẫn tôi đi gặp ông nội anh được không, nói không chừng tôi có thể giúp ông kiểm tra thử sức khỏe, tìm ra biện pháp chữa trị!"
Hoắc Vân Thâm nghe xong thì sực tỉnh. Y thuật của Hứa Hi Ngôn được đích thân Cảnh Hoa Đạc truyền nghề nên anh rất tin vào năng lực của cô, lập tức sắp xếp: "Chiều mai có được không?"
"Được, không thành vấn đề." Hai người nhanh chóng thống nhất được thời gian.
Chiếc xe RV cuối cùng cũng đến được Trung tâm Nghệ thuật Bái Kinh, Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm đều không muốn lộ diện nên mỗi
người đeo một chiếc khẩu trang màu đen lên.
Sau khi xuống xe, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm cùng tiến vào Trung tâm Nghệ thuật. Trong mắt người ngoài, bọn họ như một đôi vợ chồng trẻ tuổi.
Bọn họ vào bằng lối đi riêng dành cho người khuyết tật, đi thẳng vào Hội trường Số 2 của Trung tâm Nghệ thuật.
Hoắc Vân Thâm không sử dụng vé mẹ anh đưa để vào cửa mà đặt một vị trí ghế VIP ở tầng hai, tách biệt hoàn toàn với không gian xung quanh, vừa để không bị bên ngoài quấy rầy, vừa để đề phòng bị người khác phát hiện thân phận.
Hứa Hi Ngôn đi theo Hoắc Vân Thâm tiến vào ghế VIP. Cô không định đi tìm trợ lí Tiết Nhã Đình lấy vé, giờ có Hoắc Vân Thâm ở đây, cô căn bản chẳng có thời gian mà đi liên hệ với Tiết Nhã Đình.
Hoắc Vân Thâm đã ẩn mình khá cẩn thận nhưng anh không ngờ, tối nay từ lúc anh ra khỏi cửa đã bị mẹ mình theo dõi.
Trần Vân Lộ lái xe, theo đuôi chiếc xe RV của con trai cả một đoạn đường. Bà tận mắt thấy một cô gái trẻ tuổi lên xe con trai, sau đó lại bám theo đến Trung tâm Nghệ thuật.
Không ngờ lần đầu tiên mình ra quân đã có phát hiện bất ngờ và quan trọng như vậy.
Đợi hai người xuống xe, bà định xem thử dáng dấp cô gái kia ra sao, đáng tiếc họ đều đeo khẩu trang khá kín.
Dù sao nhìn nghiêng và nhìn từ phía sau thì vóc dáng cô gái kia đúng là không tệ!
Từ xa đã thấy hình ảnh hai người vô cùng ăn ý, sau đó bà lại thấy cô gái đẩy con trai mình tiến vào lối đi dành cho người tàn tật, Trần Vân Lộ đứng ngồi không yên.
Hóa ra con trai mình có bạn gái ở ngoài rồi sao?
Thằng bé còn mời cô gái kia cùng đi nghe nhạc?
Trần Vân Lộ vô cùng lo lắng, một mặt mừng thầm vì có lẽ con trai mình đã có bạn gái, mặt khác lại lo lỡ như chỉ là bạn bè bình thường thì biết làm sao?