"Tôi mang số báo danh 222, nhưng tổ công tác lại sót mất tên tôi."
"Đạo diễn Hoàng, nể tình tôi vất vảđuổi theo xe như vậy, cho tôi một cơ hội được không....."
Cả người cô nhễ nhại mồ hôi, dáng vẻ nói chuyện cũng rất bình thường, chắc là không có bị thương gì. Thấy vậy, mấy người trong xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Hi Ngôn không nhận ra Hoàng Quốc Cường đang đeo khẩu trang, vẫn đang ra sức cầu xin đạo diễn cho cơ hội.
Thế nhưng ông ta lại nhận ra cô, hơn nữa còn nhớ cô rất rõ, bởi vì lúc trưa ông ta đi ăn trưa cùng Kỳ LệÁđã bị cô bắt gặp.
Không những thế, gương mặt của cô còn cóđộ nhận biết khá cao, dễ khiến người khác vừa gặp đã nhớ.
Hoàng Quốc Cường lập tức cắt ngang lời cô: "Côđến thử vai? Muốn thử vai nào?"
"Yêu Nguyệt. Vai diễn tôi đăng ký thử vai trên mạng là Yêu Nguyệt."
Nghe được câu hỏi của đạo diễn, Hứa Hi Ngôn như mở cờ trong bụng. Như thế có nghĩa làđạo diễn bằng lòng cho cô cơ hội diễn rồi, không phải sao?
Ồ, là cung nữ.
Với ngoại hình của cô, đi diễn cung nữ thì thừa sức rồi.
Hoàng Quốc Cường phân tích rồi quyết định thật nhanh: "Được, Yêu Nguyệt chính là cô. Thứ tư tuần sau, cô cứđi thẳng đến đoàn phim báo danh."
Đi thẳng đến... báo danh?
Không cần côđứng đây diễn thử một chút sao?
Cảm giác của Hứa Hi Ngôn lúc này phải nói là cực kỳ sung sướng và bất ngờ, giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu vậy.
Hoàng Quốc Cường nói xong liền bảo trợ lýđưa danh thiếp của người liên lạc trong đoàn phim cho cô.
Hứa Hi Ngôn nhận lấy danh thiếp, vui đến nỗi suýt thì nhảy cẫng lên. Cô liên tục cúi đầu cảm ơn: "Cám ơn đạo diễn Hoàng, cám ơn đạo diễn Hoàng..."
Xe bảo mẫu đi rồi, Hứa Hi Ngôn vẫn vẫy tay gọi với theo: "Tạm biệt đạo diễn Hoàng". Trong lòng cô ngập tràn vui mừng phấn khởi, giờđây cuối cùng cô cũng tin rằng, cơ hội đúng là chỉđến với những ai chịu dành thời gian ra để chuẩn bị và không ngừng kiên trì.
Nhưng thật sự thì, cơ hội lúc nào cũng chỉđến với những ai mặt dày lại không sợ chết thôi.
Hứa Hi Ngôn, giỏi lắm, mày làm được rồi.
Bình thường, trong những bộ phim không bao giờ thiếu diễn viên quần chúng. Sở dĩ Hoàng Quốc Cường đồng
ýđưa cô vai diễn này không chỉ vì khâm phục tinh thần mù quáng bám riết theo xe của cô, mà nguyên nhân lớn nhất chính là sợ cô rao tin ông ta và Kỳ LệÁ hẹn hò ra ngoài.
Có thể dùng một vai diễn nhỏ bịt miệng cô, ngại gì mà không làm chứ?
Hứa Hi Ngôn thuận lợi cóđược vai diễn liền vui vẻ mau chóng quay về. Khi vềđến nhà, cô nhìn thấy Phương Tiểu Tranh đang chỉnh sửa máy tính với Anh Bảo, lắp đặt thiết bị livestream.
Từ lúc biết Anh Bảo làm livestream, Phương Tiểu Tranh cũng bắt đầu đam mê công việc này, sốt sắng muốn quay video trực tiếp cùng với cô bé.
Phương Tiểu Tranh kéo cánh tay nhỏ bé của Anh Bảo, nói: "Tiểu Anh Đào yêu dấu của dì, con dạy dì làm livestream như thế nào đi? Dì Tranh Tử sẽ cho con tùy ý bán hoa trong cửa hàng của dì, chúng ta cùng nhau kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, tranh thủ mua về một "papi" tốt nhất, con chịu không?"
Bé con không cưỡng lại nổi sức hút của việc mua papi, lập tức vui vẻđồng ý: "Được ạ, được ạ! Buổi livestream tối nay, con với mẹ sẽ làm trước, dì Tranh Tử ngồi cạnh học theo. Sau đó, con sẽ cho dì làm thử. Chúng ta có thể tạo thành nhóm mới tên là phờ rút tư cóđược không?"
Phương Tiểu Tranh nghe không rõ phát âm non nớt của Anh Bảo: "Cái gì cái gì? Phờ rút gì cơ?"
Có rất nhiều lúc Anh Bảo nói gì, người khác đều không nghe hiểu được, Hứa Hi Ngôn phải đến phiên dịch: "Chính là fruit, là nhóm "Trái Cây"đấy."
"..." Bấy giờ Phương Tiểu Tranh mới hiểu ra, bật cười ha ha: "Úi chà, Tiểu Anh Đào của dì thật là giỏi quáđi. Đúng vậy, trái đào và quả cam, chúng ta chính là nhóm trái cây! Yeah!"
Phương Tiểu Tranh giơ tay lên high five với bé con đáng yêu, một lớn một nhỏ vô cùng ăn ý.
Hứa Hi Ngôn bê khay đựng trái cây bước vào, Phương Tiểu Tranh nhìn thấy liền hỏi: "Kết quả thử vai của cậu như nào rồi?"
…