Editor: Nguyetmai
Thật ra, khi ở nước E, Hứa Hi Ngôn phải đi đóng thế kiếm tiền sống qua ngày nên Anh Bảo mới hai tuổi rưỡi đã phải gửi vào lớp mầm non.
Nhưng ai biết, giáo viên lớp mầm non này biến thái, đám trẻ con còn nhỏ nên khóc ầm ĩ, bọn họ lại hù dọa và ngược đãi đánh đứa trẻ, còn ép ăn mù tạt.
Nếu không phải Anh Bảo bị viêm dạ dày cấp tính và phải đưa đi bệnh viện cấp cứu, Hứa Hi Ngôn cũng không biết ở trong trường mầm non con phải chịu khổ sở như vậy.
Sau đó trường mầm non này đã bị Quân đoàn số 1JS san bằng, mấy giáo viên biến thái này cũng bị tử hình ngay tại chỗ.
Nhưng vết thương tâm lí do bọn họ gây ra cho đứa trẻ lại mãi mãi cũng không lành, từ đó trở đi Anh Bảo rất sợ trường mầm non, cũng không muốn đi học nữa, đều là Hứa Hi Ngôn tự mình dạy cô bé ở nhà.
Đến bây giờ, Hứa Hi Ngôn nghĩ lại cũng thấy đau lòng.
"A, em xem trí nhớ của anh này!" Diệp Tầm nhớ ra và vỗ vào đầu mình: "Được rồi, được rồi, con gái, mình không đi học, ba chơi với con được không? Chơi trò cưỡi ngựa được không?"
"Được ạ! Bảo Bảo muốn cưỡi ngựa lớn!" Anh Bảo rất nhanh đã quên cảm giác không thoải mái vừa rồi, cười hì hì chạy đến tìm Diệp Tầm chơi trò cưỡi ngựa.
Hứa Hi Ngôn rất yên tâm khi để Anh Bảo ở cùng với Diệp Tầm, cô lấy cớ công ty có việc nên chuẩn bị đi.
"Tiểu Hi Hi, anh đi cùng với em." Diệp Tầm không quên trách nhiệm của mình là phải bảo vệ Hứa Hi Ngôn, thấy Hứa Hi Ngôn muốn đi thì lập tức đứng lên muốn đi theo.
"Không cần, anh cứ chơi với Anh Bảo đi, con bé đã lâu không gặp anh nên rất nhớ anh đấy."
Hứa Hi Ngôn sớm đã bàn bạc với Anh Bảo, nói mình phải đi tìm chú má lúm đồng tiền, nhưng không thể để cho Thụ Diệp đại đại biết được.
Lúc này cô nháy mắt với con gái mấy cái: "Anh Bảo, con nói có đúng không?"
Cô bé đáng yêu thoáng cái đã hiểu ra, lúc này ôm lấy bắp đùi của Diệp Tầm: "Thụ Diệp đại đại không thương Bảo Bảo sao? Đại Đại thật sự muốn vứt bỏ Bảo Bảo để rời đi sao? Hu hu hu... Bảo Bảo
thật đáng thương..."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Ừ, không hổ danh là con gái của mình, ha ha ha.
"Sao có thể thế được? Con gái mãi mãi là số một trong lòng ba mà!"
Nhóc con làm nũng như vậy Diệp Tầm làm sao chống đỡ được, anh ta xoay người ôm lấy cô bé và nói với Hứa Hi Ngôn: "Được rồi, em đi đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Em biết rồi. Anh Bảo nhờ anh đấy." Hứa Hi Ngôn cầm lấy túi và rời khỏi nhà họ Cảnh.
...
Trước khi Hứa Hi Ngôn đi tìm Hoắc Vân Thâm, cô đã đến phòng khám đông y Nhân Cảnh, thay bộ đồ bác sĩ, đồng thời mang theo một hòm thuốc và không quên cầm theo bằng cấp bác sĩ của mình.
Bây giờ cho dù đến đó, cô nói mình là một bác sĩ thì tuyệt đối cũng sẽ không có người nào nghi ngờ.
Sau khi gặp Hoắc Vân Thâm, hai người đi thẳng đến biệt thự nhà họ Hoắc.
Trên dưới nhà họ Hoắc đều biết Hoắc Vân Thâm đi lại không tiện, nhiều năm như vậy cũng không có bạn gái, cũng chưa từng thấy anh đi cùng cô gái nào, càng không thể nào thấy anh dẫn phụ nữ về nhà.
Cho nên, những người giúp việc nhà họ Hoắc không biết rõ tình hình, chỉ nhìn thấy một cách đơn thuần là Hoắc Vân Thâm và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp xuống xe, lại tưởng cậu chủ Vân Thâm dẫn bạn gái về nên lập tức chạy vào bên trong báo với ông cụ và ông bà chủ.
Vì thế, Hoắc Vân Thâm còn chưa kịp vào bên trong, tin tức anh dẫn theo một cô gái trở về đã nhanh chóng truyền khắp nhà họ Hoắc.
Ông cụ Hoắc đang đánh Thái Cực nghe được tin tức này thì lập tức vẫy con trai Hoắc Chấn: "Nhanh, nhanh đưa ba vào nhà nằm!"
Bởi vì muốn tìm cách ép cháu trai dẫn bạn gái về, ông cụ đã giả bệnh. Vì vậy, lúc này phải tiếp tục "bệnh" mới đúng.