Editor: Nguyetmai
Hoàng Yên Nhiên cho rằng anh ta chỉ là trợ lí, không nhất thiết phải gánh chịu trách nhiệm thay cô ta, càng không ngờ người đàn ông này có thể nói ra những lời như vậy, ôm hết trách nhiệm vào mình.
Vì sao anh ấy phải làm như vậy?
"Không vì sao cả. Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều do anh làm, vì vậy hậu quả nên để anh gánh vác."
Trong mắt Hà Lượng ánh lên vẻ kiên định, nhưng anh ta không thể nói cho cô ta biết nguyên nhân thật sự.
Bởi vì trước đây giữa bọn họ đã ký hợp đồng lao động, trong đó có một quy định là hai bên không được phát sinh tình cảm với nhau, một khi xảy ra thì hợp đồng cũng chấm dứt.
Hà Lượng rất yêu Hoàng Yên Nhiên, cam tâm tình nguyện đi theo cô ta nhiều năm, vì có thể thường xuyên ở bên cạnh cô ta, anh ta không thể làm gì khác hơn là chôn sâu tình cảm trong lòng mình.
Với tình yêu tầm thường của mình, anh ta chỉ muốn dùng hết sức để bảo vệ người mình thích, chỉ vậy mà thôi.
"Nhưng em cũng không hi vọng anh gặp chuyện không may."
Chờ tới lúc này Hoàng Yên Nhiên mới phát hiện mình đã dựa dẫm vào Hà Lượng thế nào, anh ta là trợ lí của cô ta, mỗi ngày giống như bóng với hình, như không khí luôn ở bên cạnh cô ta.
Cô ta không dám tưởng tượng, nếu như Hà Lượng thật sự bị bắt đi, một mình cô ta phải làm thế nào?
"Yên Nhiên, anh chỉ là một người bình thường không có danh tiếng gì, tiền đồ của anh cũng không quan trọng, em thì khác, em là ngôi sao lớn, nếu như em gặp chuyện không may, sự nghiệp của em sẽ bị phá hủy, cả đời này cũng coi như xong rồi."
Hà Lượng tiếp tục an ủi: "Em còn nhớ trước đây khi em tới Bái Kinh kiếm sống, khi đó đã phải chịu khổ thế nào không?
"Ba bữa cơm còn ăn không đủ no, chỉ có thể sống ở dưới tầng hầm, ngay cả diễn vai phụ cũng phải nhìn sắc mặt người khác, em phải vất vả thế nào mới có thể leo lên được vị trí như thế này trong Công ty Giải trí Vân Hải?"
"Em biết đấy, Tổng Giám đốc Hoắc luôn ghét nhất là nghệ sĩ dùng thủ đoạn bất hợp pháp để cạnh tranh, nếu để cho anh ta biết em làm ra những chuyện này, anh ta sẽ bỏ qua cho em sao? Vân Hải còn có thể để em ở lại sao?"
"Hà Lượng..." Hoàng Yên Nhiên nghe anh ta nói thì trong lòng rất xúc động.
Ở Bái Kinh, cô ta dốc sức nhiều năm như vậy, cũng là vì theo đuổi con
đường trở thành ngôi sao, cô ta đã sớm quên mất ý định ban đầu của mình.
Vì muốn thăng tiến, cô ta không từ thủ đoạn giẫm đạp lên người khác, trả đũa những đối thủ cạnh tranh, thậm chí vì leo lên mà duy trì mối quan hệ bất chính với rất nhiều đại gia.
Cô ta sớm bị lợi ích che mờ tâm trí, không còn là thiếu nữ theo đuổi giấc mộng khi còn trẻ nữa.
"Đừng nói nữa, Yên Nhiên, cứ quyết định như vậy đi, anh sẽ đi tự thú để được hưởng lượng khoan hồng."
"Hà Lượng..."
Hà Lượng thả cô ta ra, xoay người đi ra khỏi cửa, Hoàng Yên Nhiên nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh ta mà đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Cô ta gần như theo bản năng nhào qua, ôm lấy thắt lưng anh ta từ phía sau, nước mắt tuôn trào.
Nếu có cơ hội, mỗi ngày cô ta đều xoay vần giữa trường quay và đám người chỉ biết danh lợi, trên mặt luôn là sự dối trá, thậm chí, cô ta đã sớm quên mất tình yêu là gì.
Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy trong lòng quá đau xót.
Đã rất nhiều năm, cô ta không thật lòng chảy nước mắt vì ai cả.
Buổi họp báo vẫn đang tiếp tục, sau khi thân phận của Hà Lượng bị vạch trần, mọi người đều nhận ra anh ta là trợ lí của Hoàng Yên Nhiên - nữ chính số một trong đoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi", tất cả không nhịn được ồ lên, chuyện này có liên quan đến Hoàng Yên Nhiên không?
Ngoại trừ vạch trần thân phận của Hà Lượng và bằng chứng anh ta mua thuốc độc ra, Quan Hạo còn đưa ra bằng chứng chứng minh Hà Lượng mua chuộc nhân viên trong đoàn làm phim, các nhân viên đã cung cấp khẩu cung và đoạn ghi âm giữa bọn họ.
Có hai bằng chứng chứng minh Hà Lượng đã cho anh ta một khoản tiền, bảo anh ta đặt thuốc độc ở trong ngăn kéo của Cảnh Hi, vu oan giá họa cho cô.
Một bằng chứng khác là hình ảnh trích xuất từ camera trong bệnh viện, ghi lại hình ảnh một người y tá lén lút vào phòng bệnh của Giả Thanh, tiêm vào ống truyền dịch của anh ta loại thuốc độc có chứa ba phần ô-xy hoá và hai phần As (thạch tín).