Translator: Nguyetmai
"Chồng tôi đã đắc tội với ai chứ? Con chúng tôi mới một tuổi đã mất cha, chúng tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa đây?"
Vợ của Giả Thanh còn chưa đến ba mươi tuổi, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ đau thương, nước mắt lưng tròng. Cái chết của Giả Thanh là một cú sốc rất lớn đối với cô ta.
Con của bọn họ mới một tuổi lại mắc bệnh nặng, tiền chữa trị quá nhiều vốn đã ép cho bọn họ không thở nổi, bây giờ nỗi đau mất chồng càng khiến cô ta có cảm giác như trời sập đất vùi.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng hơn, Quan Hạo và Tiêu Vũ Thiên liếc nhìn nhau, Tiêu Vũ Thiên cầm mic lên nói: "Nếu mọi người vẫn còn nghi ngờ những chứng cứ chúng tôi đã cung cấp trong buổi họp báo hôm nay, vậy thì chi bằng chúng ta mời người trong cuộc ra nói chuyện xem."
Bên dưới hội trường vang lên tiếng bàn luận xôn xao, cũng không biết Công ty Giải trí Cảnh Duyệt còn chuẩn bị gì nữa?
Người trong cuộc này là chỉ ai?
Chẳng lẽ là Hà Lượng à?
Đúng lúc này, cửa lớn của phòng họp được mở ra, mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi tới, bọn họ còn đẩy một người đang ngồi trên xe lăn tới.
Nói là người cũng không giống người, bởi vì da mặt và trên cơ thể người kia bị ăn mòn một mảng lớn, bây giờ đã không nhìn thấy rõ hình dạng ban đầu nữa.
Dưới sự tập trung chú ý của mọi người, bọn họ đi tới.
Mà vợ của Giả Thanh vừa liếc mắt đã nhận ra đối phương, cô ta cảm thấy khó có thể tin nổi, kêu lên một tiếng: "Chồng?"
Người đàn ông trên xe lăn quay đầu nhìn về phía vợ mình, nước mắt rơi lã chã, bàn tay run rẩy vươn ra phía cô ta.
"Chồng à, anh vẫn chưa chết ư? Anh thật sự còn sống à?"
Vợ của Giả Thanh vừa khóc lớn vừa nhào qua ôm lấy chồng của mình.
Cho dù Giả Thanh đã hoàn toàn thay đổi, nhưng cô ta chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra anh ta.
"Người chết" đột nhiên xuất hiện khiến tất cả phóng viên ở đó ồ lên, mọi người đều không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Không phải nói Giả Thanh đã chết rồi sao?
Người không hiểu nhất chính là Hứa Hi Ngôn, cô hoàn toàn không biết Tiêu Vũ Thiên và Quan Hạo đang làm gì, nếu như Giả
Thanh còn sống, vì sao không sớm đưa anh ta ra, vậy chẳng phải đã sớm giải quyết mọi chuyện rồi sao?
Nhưng Tiêu Vũ Thiên có dụng ý khác, nếu như lúc đầu đưa Giả Thanh ra, sự tình sẽ được làm sáng tỏ nhưng rất có thể vẫn sẽ có phóng viên nghi ngờ liệu có phải Giả Thanh đã bị bọn họ mua chuộc hay không.
Nhưng bây giờ lại khác.
Bọn họ đã lấy ra những bằng chứng xác thực nhất, cuối cùng còn đưa con át chủ bài Giả Thanh này ra, có thể nói là một đòn phản kích tốt nhất đối với tất cả những lời đồn ác ý kia.
Sau khi Giả Thanh gặp mặt người nhà, các nhân viên cảnh sát đẩy anh ta lên bục, anh ta nhận lấy mic và mở miệng nói: "Rất xin lỗi, mọi người."
Gương mặt của Giả Thanh không chỉ bị hủy, ngay cả giọng nói cũng thay đổi ít nhiều, rất nhiều người rất khó nhận ra anh ta so với người trong hình.
Để chứng minh thân phận của Giả Thanh, cảnh sát lấy ra một loạt chứng cứ như chứng minh nhân dân, thẻ căn cước,…
"Tôi là Giả Thanh, tôi không ngờ hôm nay còn có thể sống mà ngồi ở đây."
"Hôm nay tôi tới đây chính là để nói rõ tất cả sự thật nói cho mọi người."
"Thuốc độc lẫn trong bột mì đạo cụ là do tôi làm, tôi đã tự thú với cảnh sát rồi."
Giả Thanh nói tới đây liền lau nước mắt, nói tiếp: "Tôi đã phạm phải chuyện thất đức như vậy nên ông trời cũng muốn trừng phạt tôi, làm cho tôi biến thành bộ dạng như quỷ thế này. Tôi rất hối hận... Tôi không nên để năm trăm ngàn làm mờ mắt."
Tiếp theo, Giả Thanh kể lại giao dịch giữa mình và Hà Lượng.
Ban đầu anh ta cũng không muốn làm, nhưng do cần tiền chữa bệnh cho con nên anh ta mới vì tiền mà bán rẻ lương tâm, đồng ý với điều kiện của Hà Lượng.
Anh ta đổ thuốc độc vào trong bột mì, chuẩn bị máy móc xong, nhưng lúc đó không biết xảy ra chuyện gì mà máy móc lại không hoạt động.