Editor: Nguyetmai
Bốn phía vang lên tiếng thét chói tai, đám người trở nên hỗn loạn, bỏ chạy tán loạn.
Hứa Hi Ngôn nghe được tiếng nổ, cả người tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên là tôi xém chút nữa hôn được nam thần rồi! Chuyện gì xảy ra vậy?
Không hiểu rõ tình huống gì, Hứa Hi Ngôn từ trong lồng ngực Hoắc Vân Thâm nhanh chóng nhảy xuống, rồi đẩy anh chạy đi.
Thế nhưng đám người hỗn loạn quá mức, cô đẩy xe lăn đi nhưng không có cách nào chen được vào lối thoát hiểm.
Lối thoát hiểm đầy người chen lấn, còn liên tục nghe thấy tiếng súng nổ "Bang! Bang!..." Âm thanh đó vẫn bên tai không ngớt. Những người định chạy trốn bằng cửa thoát hiểm đều bị đánh gục tới tấp ở trước cửa quán bar.
Xem ra có hai phe đang giao chiến, nếu như đoán không sai thì 80% ngoài kia là một cuộc tấn công khủng bố.
Hứa Hi Ngôn nhận thức được tình huống lúc này không ổn, lập tức đẩy Hoắc Vân Thâm quay đầu lại chạy vào trong quán bar ẩn nấp.
Trong quán bar có không ít người chết, sau lưng thỉnh thoảng lại có đạn bay đến, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm trốn ở sau quầy bar.
Cô nắm lấy tay Hoắc Vân Thâm, căng thẳng nói: "Anh Hoắc, trước tiên chúng ta tạm trốn ở chỗ này đã, chờ an toàn trở lại rồi đi."
Hoắc Vân Thâm nhíu mày lại dặn dò cô: "Cảnh Hi, đợi chút nữa nếu có cơ hội, em chạy trước đi, không cần quan tâm đến tôi."
"Anh Hoắc, tôi sẽ không bỏ anh lại một mình đâu!"
Hứa Hi Ngôn không bao giờ bỏ rơi anh mà chạy trốn một mình, có điều bây giờ cô vô cùng hối hận vì đã dẫn anh đến đây, cuối cùng hại anh rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế này.
Hoắc Vân Thâm vô cùng xúc động. Trong lúc nguy hiểm nhất, cô không hề nghĩ đến việc vứt bỏ anh mà chạy thoát thân. Nhưng anh nào muốn trở thành gánh nặng của cô?
Anh lấy ra một thiết bị đặc biệt từ trong túi áo, đây là máy kêu gọi cứu viện khẩn cấp. Bình thường anh sẽ không sử dụng nếu như không phải đang trong tình huống không còn lựa chọn nào khác.
Anh ấn vào nút khởi động của thiết bị, phát ra tín hiệu cầu cứu với bên ngoài. Sau đó chờ người cứu viện tới giải cứu bọn họ.
Hứa Hi Ngôn ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ở dưới xe lăn ra. Đầu tiên cô gọi cho cậu mình là Cảnh Chiến Nam.
Cảnh Chiến Nam là thủ lĩnh của Quân đoàn Số 1 JS, thường trú ở bộ chỉ huy nước
E, chỉ cần cậu dẫn theo người đến đây trợ giúp, bọn họ nhất định còn có cơ hội sống sót.
Vậy nhưng điện thoại không gọi được, không thể liên lạc với Cảnh Chiến Nam.
Hứa Hi Ngôn không có cách nào khác, giờ phút này ngoài số điện thoại của Cảnh Chiến Nam, cô cũng chỉ nhớ số máy của Diệp Tầm thôi.
Cũng may liên lạc được với Diệp Tầm, Hứa Hi Ngôn nói thẳng một hơi tình huống của mình cho Diệp Tầm biết, mong anh ta tìm ra cách liên hệ với cậu của cô.
Trên thực tế lúc Diệp Tầm nhận điện thoại của Hứa Hi Ngôn cũng là lúc anh ta đang muốn gọi điện thoại cho cô. Anh ta đã về nước E để tìm cô.
Nghe nói cô gặp chuyện nguy hiểm ở thị trấn Likee, Diệp Tầm vội vàng chạy đến, đồng thời cũng liên lạc với Quân đoàn Số 1.
Bên ngoài tiếng súng vẫn tiếp tục nổ liên hoàn, Hứa Hi Ngôn nhìn ra ngoài từ khe hở của quầy Bar, thấy ở của quán có một nhóm người đến. Nhìn vào quân phục mà bọn họ đang mặc thì có vẻ như đó là quân nhân của nước E.
Bọn họ che chắn cho một người đàn ông và lùi vào trong quán bar, có vẻ người đàn ông kia bị thương nặng ở ngực, máu đã nhuộm đỏ cả quân phục màu trắng.
Những người quân nhân khác đứng ngăn ở cửa, chiến đấu với kẻ địch ở bên ngoài. Còn người đàn ông bị thương nằm ở trên mặt đất, tay đỡ lấy ngực, máu chảy ra không ngừng.
Nếu còn tiếp tục chảy máu nữa, chắc chắn sẽ không giữ được mạng sống, Hứa Hi Ngôn nghĩ như thế.
Cô lùi người lại và nói: "Anh Hoắc, anh đợi tôi ở chỗ này, tôi đi ra ngoài một lát!"
"Cảnh Hi, em không được đi ra ngoài, bây giờ ngoài đó nguy hiểm lắm."
Thỉnh thoảng lại có những tia hồng ngoại quét vào trong quán bar, đạn không ngừng bay vào đâm xuyên đồ đạc trong quán. Hứa Hi Ngôn không hề có vũ khí gì, nếu như đi ra ngoài chẳng khác gì đi chịu chết.