Translator: Nguyetmai
Hai vợ chồng một khi đã cãi nhau thì khó tránh khỏi việc lôi chuyện cũ ra, chỉ cần nhớ đến những chuyện năm xưa, trong lòng Trần Vân Lộ lại buồn phiền, không thể xả giận ra.
"Im đi, đúng là không có lí lẽ gì hết!"
Hoắc Chấn không thể tiếp tục nói chuyện với bà được nữa, trực tiếp đứng dậy đá cửa đi ra ngoài.
Chỉ cần Trần Vân Lộ không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, Hoắc Chấn có thể nghe theo mọi chuyện bà nói, chiều chuộng bà lên tận trời, nhưng mà một khi đã chạm đến nỗi đau thầm kín trong lòng ông, ông sẽ trở mặt vô tình.
"Ông lại dám nói tôi không có lí lẽ à? Này! Hoắc Chấn! Ông quay lại đây cho tôi…"
Trần Vân Lộ chán nản, con trai tức giận bà, bây giờ chồng cũng giận bà, cũng đều là vì con yêu nữ Cảnh Hi kia.
Nếu nói vì sao Trần Vân Lộ lại ghét Cảnh Hi đến như vậy, ngoại trừ lần trước bà hiểu lầm cô bắt cá hai tay ra và dáng vẻ khiến người khác chán ghét lúc đối mặt tranh tranh cãi ra, nguyên nhân lớn nhất là, nhìn vào khuôn mặt của Cảnh Hi kia sẽ khiến cho bà nhớ tới người phụ nữ năm xưa.
Tuy rằng người phụ nữ kia đã mất hơn mười năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ đến người đó, bà luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Điều đáng giận nhất là, người chết cũng chết rồi, còn chiếm mất trái tim chồng bà.
Ôi…
Hoắc Vân Thâm nghe thấy tiếng cha mẹ mình cãi nhau ngay trước mặt mình, anh không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.
Cảnh tượng này khiến anh nhớ tới lúc nhỏ, lúc đó, cha mẹ của anh thường xuyên cãi nhau, từng cãi nhau đến mức suýt li hôn, mẹ của anh thường xuyên một là khóc, hai là ăn vạ, ba là thắt cổ, thậm chí có lần bà tức lên còn dẫn anh ra nước ngoài.
Anh không biết rõ nguyên nhân cụ thể bọn họ thường xuyên cãi nhau là gì, anh chỉ biết là, hình như là vì trong lòng cha anh còn có bóng hình của một người phụ nữ khác - mối tình đầu của ông.
Không biết là một người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến cha anh nhớ mãi đến tận bây giờ vẫn không quên được?
…
Sau khi Hứa Hi Ngôn về nhà, cô ngây người rồi buồn bã cả đêm, cũng suy nghĩ rất nhiều việc, nhưng đến sáng ngày hôm sau, cô vẫn vực tinh thần của mình dậy được, bắt đầu nấu cháo.
Cô nhớ đến Hoắc Vân Thâm, anh bị thương nặng như vậy, hiện tại chắc chỉ có thể ăn
chút thức ăn loãng thanh đạm. Cho dù cô không thể vào phòng bệnh thăm Hoắc Vân Thâm, nhưng cô vẫn hi vọng anh có thể ăn chút đồ ăn cô tự tay nấu.
Hứa Hi Ngôn tỉ mỉ nấu cháo, cất vào trong cặp lồng giữ nhiệt, chuẩn bị ra ngoài thì bị Diệp Tầm ngăn lại.
"Đi đâu?"
"Em ra ngoài tản bộ."
Hứa Hi Ngôn giấu cặp lồng giữ nhiệt ở sau lưng, không nói thật với Diệp Tầm.
"Giấu gì thế, để anh xem!"
Diệp Tầm từ sớm đã biết rõ hành động của cô rồi, lúc này trực tiếp cướp cặp lồng giữ nhiệt từ trong tay cô đi.
"Này, anh trả lại em đi!"
Hứa Hi Ngôn muốn cướp lại, nhưng không thành công.
Diệp Tầm vừa mở nắp ra xem qua, là cháo trắng, anh ta lập tức hiểu được cô làm cháo cho ai.
Nhìn thấy cô hướng về người ngoài như vậy, trong lòng Diệp Tầm cực kì khó chịu, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra điều gì: "Ồ, là cháo à, thơm quá! Sao em lại biết anh đang đói bụng thế!"
Diệp Tầm không hề khách khí, bưng cặp lồng đi vào phòng tìm thìa, chuẩn bị mở ra ăn.
"Nhị sư huynh, anh trả lại cho em, chỗ đó không phải dành cho anh, anh muốn ăn thì trong nồi vẫn còn đấy."
Hứa Hi Ngôn đi theo sau sốt ruột nói.
"Anh không thích đồ trong nồi, anh phải ăn cháo trong cặp lồng này."
Diệp Tầm không tìm thìa nữa, dứt khoát trực tiếp đổ thẳng cháo vào miệng.
Nhìn thấy tư thế bá đạo vô lí của người kia, Hứa Hi Ngôn cũng chẳng buồn cáu kỉnh, cô đành quay về phòng bếp tìm một chiếc cặp lồng khác để đựng cháo.
Lúc này Hứa Hi Ngôn chẳng chào hỏi gì nữa, trực tiếp đi ngang qua mặt Diệp Tầm. Diệp Tầm đang ăn cháo, hét ầm lên: "Này, em vẫn chưa hết hi vọng à?"
Thấy Hứa Hi Ngôn không để ý anh ta, anh ta buông cặp lồng giữ nhiệt xuống rồi đuổi theo cô: "Tiểu Hi Hi, anh hỏi em, em làm mấy việc này có ý nghĩa sao? Em quên mất ngày hôm qua người nhà người ta đã đối xử với em như thế nào rồi à? Em có nhất định phải lấy mặt nóng dán mông lạnh như vậy không? Người ta cần thứ cháo trắng này của em à?"
…