Editor: Nguyetmai
Qua một đêm, vẫn giống như ngày hôm qua, Hứa Hi Ngôn thức dậy sớm nấu cháo dinh dưỡng lại còn nấu kèm một vài món thanh đạm tốt cho dạ dày. Sau khi gói ghém thức ăn xong, cô chủ động chạy đến ký túc xá của doanh trại tìm Diệp Tầm.
"Nhị sư huynh, hôm nay lại đi với em một chuyến được không?"
Diệp Tầm nằm trên giường, trùm kín chăn giả bộ ngủ. Đúng, anh ta cố ý làm vậy chỉ vì không muốn đi bệnh viện với cô mà thôi.
"Nhị sư huynh!!!"
Hứa Hi Ngôn lại gọi thêm vài lần nữa mà Diệp Tầm vẫn không để ý đến cô. Trong lúc chán nản buồn bực, Hứa Hi Ngôn thẳng chân đá một phát làm cho cả người lẫn chăn lăn xuống khỏi giường.
Một tiếng "Rầm" vang lên, Diệp Tầm ngã xuống đất, đầu vừa hay đập trúng cạnh chân bàn, đau đến nổ đom đóm mắt: "Tiểu Hi Hi! Em dịu dàng với ông đây một chút thì sẽ chết sao?"
Hứa Hi Ngôn trừng mắt một cái: "Ai bảo anh không ngó ngàng gì đến em, đáng đời anh!"
Diệp Tầm bò từ dưới đất lên rồi vứt chăn lên giường. Mặt anh ta tối sầm lại, dáng vẻ như mưa bão sắp kéo đến, xem ra giận không ít.
Hứa Hi Ngôn cũng hiểu rõ anh ta, biết anh ta có tính xấu sau khi ngủ dậy. Nếu bây giờ đắc tội với anh ta thì anh ta có thể sẽ khó chịu với cô cả ngày.
Nghĩ đến chút nữa việc đi bệnh viện còn cần phải trông mong vào giấy thông hành của anh ta, Hứa Hi Ngôn dịu dàng nói: "Thôi mà, Nhị sư huynh, lúc nãy là em sai, em xin lỗi, anh đừng giận nữa."
Để lấy lòng anh ta, cô tìm áo quần giúp anh ta rồi cung kính đưa lên: "Anh là đại nhân rộng lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, bụng dạ tể tướng chứa cả thiên hạ, thôi thì tha lỗi cho em đi!"
"Hừ! Vậy nghe còn được." Diệp Tầm thích mềm không thích rắn. Mỗi lần Hứa Hi Ngôn chọc giận anh ta chỉ cần cô dịu giọng làm nũng một cái, chắc chắn sẽ không sao, cũng được xem là dễ dỗ dành.
Hai người đến bệnh viện, giống như lần trước, Hứa Hi Ngôn tạm thời đợi Diệp Tầm ở gần phòng bệnh còn anh ta cầm đồ ăn đi tới phòng bệnh.
Chẳng được mấy phút, Diệp Tầm đã quay trở ra, Hứa Hi Ngôn vội vàng hỏi: "Sao rồi? Anh ấy ăn rồi sao?"
"Không." Diệp Tầm lắc đầu, thẳng thắn nói với cô: "Hình như anh ta đi rồi, trong phòng bệnh không có ai hết."
"Sao cơ? Đi rồi sao?"
Hứa Hi Ngôn không tin, cô chạy vào phòng xem thử. Đúng như lời Diệp Tầm nói, trong phòng bệnh không có ai cả, mọi thứ bên trong đều sạch sẽ trật tự, nhìn qua là biết bệnh nhân đã xuất viện nên phòng mới được dọn dẹp ngăn nắp như vậy.
Anh đi rồi sao?
Vết thương còn chưa lành, anh có thể đi đâu được?
Hứa Hi Ngôn đang sốt ruột thì đúng lúc gặp một y tá đi ngang qua, cô chặn lại hỏi: "Xin chào chị y tá, xin hỏi bệnh nhân ở phòng bệnh này đi đâu rồi ạ?"
Y tá nhìn số phòng sau đó trả lời: "À, anh Hoắc đã xuất viện rồi."
"Anh ấy đi lúc nào vậy ạ? Vết thương của anh ấy còn chưa khỏi hẳn mà!"
Hứa Hi Ngôn lo lắng đến sắp khóc, cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Sao khi đi Hoắc Vân Thâm thậm chí còn không chào hỏi một tiếng?
"Tối qua đã làm thủ tục xuất viện, nghe nói là về nước rồi."
Y tá nói xong thì đi mất.
Hứa Hi Ngôn sững sờ đứng tại chỗ, dường như trong lòng cô đã đoán được nguyên nhân. Chắc vì mẹ của Hoắc Vân Thâm một mực muốn về nước nên anh chỉ có thể đồng ý.
Phải làm sao bây giờ?
"Tiểu Hi Hi, anh xem hay là em theo anh về doanh trại đi."
Diệp Tầm giơ tay nắm lấy cổ tay cô, muốn đưa cô về.
Hứa Hi Ngôn lại gỡ tay anh ta ra, vẻ mặt chân thành nói: "Nhị sư huynh, cho em mượn điện thoại dùng một chút. Em muốn mua vé máy bay, tốt nhất là vé ngày hôm nay, trễ nhất là vé ngày mai, em muốn về nước."
Diệp Tầm trợn to mắt, không thể tin được: "Em điên rồi sao?!"
Có lẽ Hứa Hi Ngôn thật sự "điên" rồi. Từ giây phút cô biết được Hoắc Vân Thâm đã đi mất mà không có một lời tạm biệt thì trái tim của cô cũng bị anh mang theo luôn rồi.
Cô lo lắng vết thương của anh chưa lành hẳn, lúc nào cũng canh cánh trong lòng vì anh. Cô không thể đợi được nữa, một giây cũng không thể đợi thêm, chỉ muốn lập tức nhìn thấy anh.
Ngay lúc này, tại một phòng bệnh cùng tầng, Harry Quinn đã tỉnh.
Viên phó sĩ quan thân cận lên trước hỏi: "Tướng quân, ngài tỉnh rồi sao?"
"Tôi chưa chết sao, ai đã cứu tôi?"
Harry Quinn xác nhận mình chưa chết, đồng thời nhớ lại lúc trước bị đột kích gần quán
bar, bản thân bị thương nặng, trong đầu láng máng nhớ lại một ấn tượng mơ hồ.
Hắn có thể khẳng định rằng người cứu hắn lúc đó là một cô gái.
Tuy hôm ấy không thể nhìn rõ gương mặt nhưng hắn vẫn nhớ giọng nói của cô ấy.
"Thưa Tướng quân, Kình Dạ là thủ lĩnh Quân đoàn JS1 đã đưa ngài đến bệnh viện."
"Cô gái kia thì sao?"
Viên phó sĩ quan ngây người, không hề biết có cô gái nào cả: "Tướng quân, ngài nói cô gái nào ạ?"
"Cô gái cứu tôi lúc đó, cô ấy là ai?"
Viên phó sĩ quan càng khó hiểu hơn, lắc đầu: "Không nhìn thấy cô gái nào ạ, thuộc hạ chỉ biết người cứu ngài chính là Kình Dạ."
Harry Quinn cau chặt mày, chẳng lẽ mình bị thương đến mức hôn mê, cô gái kia chỉ là ảo giác của mình thôi sao?
Hắn cố gắng nhớ kỹ lại một lần nữa, những ấn tượng về cô gái kia hơi mơ hồ nhưng hắn nhất định sẽ không nhớ lầm đôi mắt sáng ngời xinh đẹp hơn cả Sao Mai kia của cô.
"Không đúng, đi hỏi Kình Dạ lại một lần nữa đi." Harry Quinn lại ra một mệnh lệnh khác.
"Vâng!" Viên phó sĩ quan nhận lệnh rồi vội vàng lui ra khỏi phòng bệnh, lướt ngang qua Hứa Hi Ngôn đang đứng ngoài cửa.
Anh ta không hề biết rằng cô gái mà Tướng quân của mình muốn tìm xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt.
…
Hai ngày sau, cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng trở về đến Bái Kinh, Diệp Tầm cũng về cùng cô.
Vụ khủng bố đột kích ở nước E bị chặn tin tức nên ở Bái Kinh, thời sự chỉ đưa những tin vắn thường ngày, không một ai biết đã có hai nhân vật quan trọng bị thương trong đêm hôm đó.
Vừa về nước, Hứa Hi Ngôn liền nhanh chóng quay về Thịnh Thế Ngự Cảnh. Cô vào căn hộ 101 từ cửa thủy tinh để tránh mặt Diệp Tầm nhưng lại phát hiện, Hoắc Vân Thâm không ở đây.
Vết thương của anh còn chưa khỏi, Hứa Hi Ngôn đoán có lẽ anh đang ở bệnh viện.
Bất luận thế nào, cô phải tìm cách liên lạc lại với Hoắc Vân Thâm trước.
Điện thoại cũ bị hỏng rồi, đầu tiên Hứa Hi Ngôn đi mua một cái điện thoại mới, nhưng cô quên đem chứng minh nhân dân nên không thể đăng ký sim mới được. Vì vậy, cô chỉ có thể mua một cái sim tạm thời để dùng tạm một thời gian.
Hứa Hi Ngôn hơi kích động, gọi điện đến số của Hoắc Vân Thâm.
Điện thoại đã đổ chuông nhưng không có ai bắt máy cả.
Hứa Hi Ngôn hơi sốt ruột, có khi nào Hoắc Vân Thâm làm mất điện thoại rồi không?
Cùng lúc đó, tại nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Thâm đang nằm trong phòng, nghe điện thoại ở trên bàn phía xa đổ chuông, anh đang muốn ngồi dậy xem thử ai gọi.
Đúng lúc Trần Vân Lộ mang thức ăn vào, nhìn thấy anh ngồi dậy liền vội vàng đặt khay xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt anh rồi tiến tới đỡ anh: "Vân Thâm, đừng có động đậy lung tung, sẽ làm rách vết thương ra đó. Nhanh! Nhanh nằm xuống cho mẹ!"
"Mẹ, điện thoại con đổ chuông, mẹ lấy giúp con xem thử." Hoắc Vân Thâm nói.
Trần Vân Lộ đoán rằng chắc chắn anh vẫn còn ôm hi vọng với Cảnh Hi, nói không chừng đang mãi mong ngóng điện thoại của Cảnh Hi nữa.
Để con trai mình không bị làm phiền, Trần Lộ Vân đi tới cầm điện thoại lên xem rồi nói với anh: "Số điện thoại lạ, chắc là của bên tư vấn bất động sản thôi."
"Mẹ, đưa điện thoại cho con."
Trần Vân Lộ không những không đưa điện thoại cho anh mà còn tự mình ngắt điện thoại của anh, sau đó dứt khoát tịch thu luôn.
"Không đưa. Từ bây giờ cho đến khi vết thương của con khỏi hẳn, mẹ sẽ giữ điện thoại giúp con, con cứ yên tâm dưỡng bệnh cho mẹ!"