Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn thà tiếp tục đóng thế cũng không muốn bị mắc kẹt với loại nhân vật này, lãng phí thời gian quý báu của cô.
"Mày đúng là không có mắt giống y như mẹ mày!"
Hứa Tấn Sơn không nhịn được nữa, trở mặt nói.
Vừa khéo, nếu đã nhắc tới mẹ, như vậy Hứa Hi Ngôn lại muốn hỏi chuyện có liên quan đến mẹ cô.
Hứa Hi Ngôn từ trên ghế sofa đứng lên, cười như không cười: "Ông nói đúng, tôi không có mắt giống y như mẹ tôi.
"Có điều tôi chẳng qua chỉ là coi thường vai diễn, còn bà căn bản đã nhìn nhầm người."
"Trước khi lấy ông, chắc chắn bà không ngờ được ông là một kẻ biến thái có khuynh hướng bạo hành gia đình như thế!"
"Mày…"
Hứa Tấn Sơn nghe vậy thì rất tức giận, giơ tay phải lên định tát vào mặt Hứa Hi Ngôn.
"Ông định đánh tôi sao?"
Hứa Hi Ngôn nắm chặt lấy cổ tay Hứa Tấn Sơn, hừ lạnh một tiếng:
"Ông tưởng tôi vẫn là Hứa Hi Ngôn nhát gan sợ phiền phức, mặc cho người khác bắt nạt cũng không dám lên tiếng của năm năm trước sao?"
"Tôi nói cho ông biết, bây giờ tôi tên là Cảnh Hi, con gái nhà họ Cảnh chưa bao giờ nhân từ nương tay với kẻ khác."
"Ông dám làm gì tôi, tôi sẽ trả lại cho ông gấp trăm lần."
"Rắc" một tiếng, Hứa Hi Ngôn không thương tiếc bẻ gãy cổ tay của Hứa Tấn Sơn, đẩy mạnh ông ta ngã xuống đất.
"A..." Hứa Tấn Sơn ngã trên mặt đất, ôm lấy cánh tay đau mà nhe răng trợn mắt: "Con bé chết tiệt kia, mày mắc tội lớn rồi!"
"Ha ha! Tôi còn có thể mắc tội lớn hơn nữa kìa."
Hứa Hi Ngôn nở nụ cười vô hại lại kèm theo chút tàn nhẫn, cô trực tiếp giơ chân lên và giẫm lên ngực của Hứa Tấn Sơn.
Đầu ngón chân chặn cổ họng của ông ta, chất vấn: "Tôi hỏi ông, có phải ông đã sớm biết tôi không phải là con gái ruột của ông, đúng không?"
"Mày... mày cũng biết rồi à?"
Hứa Tấn Sơn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Không thể nghi ngờ gì nữa, lời ông ta nói đã thừa nhận sự thật Hứa Hi Ngôn không phải là con gái ruột của ông ta.
Lòng Hứa Hi Ngôn càng thêm lạnh: "Cho nên bởi vì tôi không phải là con ông, ông mới giận chó đánh mèo trút giận lên mẹ tôi? Sau khi mẹ tôi chết, ông lại trút hết căm phẫn lên người tôi? Ông đánh tôi chính là lôi tôi ra để trút giận?"
Hứa Tấn Sơn bị ánh mắt đầy sát khí của cô hù dọa, cổ họng bị ép đến mức không thở nổi, ông ta
khó nhọc nói: "Ngôn Ngôn... trước hết thả ba ra đã... Ba..."
Hứa Hi Ngôn thu chân của mình lại, từ trên cao nhìn xuống, đe dọa ông ta: "Hứa Tấn Sơn, nói đi! Ông đã hại chết mẹ tôi thế nào?"
"Không có liên quan gì đến ba... Mẹ con tự sát..."
Hứa Tấn Sơn xoa cổ của mình, hoảng hốt trả lời.
Chỉ mấy năm không ở chung, ông ta phát hiện tay chân của Hứa Hi Ngôn đã trở nên vô cùng cứng rắn. Ông ta vốn cho rằng cô chỉ khoa chân múa tay, không ngờ cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
"Tự sát à? Nếu không phải vì ông, bà ấy sẽ chết sao? Đều là bởi vì ông..."
Cảnh tượng bi thảm khi mẹ qua đời năm đó còn hiện rõ ở trước mắt cô, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, mẹ nằm thê thảm ở một nơi bẩn thỉu, chết thê thảm như vậy.
Nhưng Hứa Tấn Sơn làm gì có dáng vẻ của người chồng mất vợ chứ?
Trong thời kỳ để tang Cảnh Như Nguyệt, ông ta vẫn ăn chơi phóng đãng với người đàn bà đê tiện Tô Nhụy kia.
Hứa Hi Ngôn nghĩ tới những bi thảm mà mẹ mình gặp phải, trong lòng càng thêm tức giận, cô gần như rơi vào trạng thái điên cuồng, vung tay chân đấm đá loạn xạ về phía Hứa Tấn Sơn.
Những năm trước đây, ông ta đánh đập cô thế nào, bây giờ cô sẽ trả lại từng cái một.
"Con người tôi ân oán rõ ràng, trước đây ông đối xử với chúng tôi thế nào, bây giờ tôi nhất định sẽ báo đáp ông gấp nhiều lần."
Hứa Hi Ngôn nhấc cổ áo của ông ta lên, đánh mạnh về phía gương mặt đầy thịt của ông ta.
"Ông có biết tại sao tôi phải học võ không? Chính là vì ngày hôm nay!"
"Rắc..."
Cô đạp một cú nặng nề vào trước ngực Hứa Tấn Sơn, sau đó nghe thấy tiếng xương gãy, máu tươi bắt đầu tràn ra khỏi miệng ông ta.