Editor: Nguyetmai
Có phải mình đã mạo phạm anh ấy rồi không?
Liệu anh ấy có tức giận hay không?
Sợ anh sẽ trách cứ mình, Hứa Hi Ngôn sờ gáy, vội vàng cười đùa hòng làm rời sự chú ý của anh: "Hôm nay tôi xong việc sớm, không ngờ anh lại về đây."
"Cảnh Hi, em..."
Bởi vì nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi đã thành công rời sự chú ý của anh, nên anh không còn tuyệt vọng như lúc trước.
Hoàn toàn không cho anh cơ hội trách mắng, Hứa Hi Ngôn đáp trả anh bằng một nụ cười ấm áp tươi sáng: "Ôi, tay anh có phải bị thương rồi không? Phải băng bó lại. Tôi đỡ anh dậy."
"Cảnh Hi, không cần quan tâm tới tôi."
Lúc cô đưa hai tay ra, Hoắc Vân Thâm không muốn làm phiền, khẽ đẩy cô ra.
"Tôi mặc kệ anh thì ai quan tâm tới anh nữa? Đừng quên, giữa chúng ta còn thỏa thuận, tôi là trợ lý đời sống của anh, tôi nợ anh một tỷ, trước khi tôi trả hết món nợ này, tôi vẫn có nghĩa vụ chăm sóc anh."
Hứa Hi Ngôn sợ anh lại đuổi mình đi, vì thế cô cố tình không cho anh cơ hội đó.
Cô dùng thỏa thuận một tỷ lúc trước để chặn miệng anh, lấy cớ để mình ở lại.
Hoắc Vân Thâm không thể phản bác lại, chỉ yên lặng nhìn cô. Trong lòng anh dâng trào từng đợt sóng dữ dội, trong lúc nhất thời, anh xúc động không biết nên nói gì.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc còn có thể gặp mặt Hứa Hi Ngôn, còn nhận được sự chăm sóc của cô, còn có nụ hôn kia nữa...
Lúc này trong lòng anh, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Vui vì thật may mắn đã có thỏa thuận kia, còn buồn là vì anh nghĩ, nhờ có thỏa thuận đó nên cô mới quay về quan tâm đến anh?
Sự chú ý của Hứa Hi Ngôn dồn lên đùi anh nên cô không nhận ra cảm xúc thay đổi của anh.
Cô trực tiếp kéo một cánh tay của anh qua, quàng lên cổ mình rồi đỡ anh và dùng sức kéo lên: "Lại đây, anh thử xem có thể đứng lên hay không?"
Hoắc Vân Thâm ngồi dưới đất hơi lâu nên hơi tê chân, hơn nữa lòng bàn tay anh đã bị thương không thể dùng sức, muốn đứng lên cũng hơi khó.
Anh thử một lần, vẫn không thể đứng lên.
Hứa Hi
Ngôn không từ bỏ, cô dùng sức đỡ anh đứng lên, sau đó xoay người, đưa lưng về phía anh, hơi xoay người, quay đầu nói:
"Anh Hoắc, tựa vào người tôi, tôi cõng anh."
"Không! Không thể, Cảnh Hi."
Hoắc Vân Thâm nghìn lần không muốn, anh là đàn ông, sao có thể để một cô gái cõng mình được?
Anh đã từng ảo tưởng vô số cảnh tượng, hầu như đều là hình ảnh anh ôm cô cõng cô, nhưng tuyệt đối không có cảnh cô cõng anh.
"Không sao, tôi cõng được, sức của tôi rất lớn, tin tôi đi."
Hứa Hi Ngôn thấy anh không động đậy, tiếp tục khuyên: "Vết thương trên tay anh phải xử lý đúng lúc, đừng do dự nữa anh Hoắc, đến đây đi."
Hoắc Vân Thâm: "..."
Nhìn bóng dáng nhỏ bé yếu ớt của cô, Hoắc Vân Thâm kiên quyết không muốn leo lên.
Hứa Hi Ngôn biết lòng tự trọng của anh cao, đành tự quyết định, lập tức tóm lấy hai cánh tay anh, đưa lưng dựa vào ngực anh, xoay người cõng anh lên đi về phía sofa.
"Cảnh Hi, mau buông tôi xuống."
Hoắc Vân Thâm không ngờ Hứa Hi Ngôn sẽ dữ dội như vậy, không để ý tới phản đối của anh, mạnh mẽ cõng anh lên lưng.
Giờ anh đang ghé vào tấm lưng gầy của cô, vừa sốt ruột vừa đau lòng, anh hận không thể khiến mình trở nên nhẹ như một cọng lông chim, không làm cô mệt mỏi.
Hứa Hi Ngôn coi như hiểu khá rõ về Hoắc Vân Thâm, đối phó với người đàn ông nội tâm như anh, cô phải chủ động một chút, bá đạo một chút, không cho anh cơ hội từ chối.
Hứa Hi Ngôn cao 1m70 cõng Hoắc Vân Thâm gần 1m90, cân nặng cũng chênh lệch rất nhiều. Cô thật sự đã cố hết sức bước đi cũng hơi lảo đảo, nhưng cuối cùng cũng thành công đưa anh đến sofa.