Thông qua tiếng bàn tán của mấy người kia, Hứa Hi Ngôn nắm được một vài thông tin. Giờ cô mới biết cô gái cãi nhau với mình lúc nãy chính là Tiết NhãĐình, nữ thần violon của Bái Kinh.
Nếu như cô nhớ không lầm thì Tiết Tranh Vanh, cha của Tiết NhãĐình là nhà tư bản lớn nhất trong nước. Thảo nào ông ta cóđủ vốn đểđưa con gái mình bước lên trên sân khấu thế giới.
Hứa Hi Ngôn nhớ hình như lúc nãy Tiết Tranh Vanh có nói là Tiết NhãĐình ưng ý một cây đàn violon, chẳng lẽ cô ta nhìn trúng cây đàn violon của mẹ mình sao?
Nghĩ tới đây, tim Hứa Hi Ngôn giật thót. Cô nhặt tiền và túi xách của mình lên, chạy vội đến nơi ghi danh của phòng đấu giá.
Sau khi đăng ký và nhận bảng số, Hứa Hi Ngôn bước vào phòng bán đấu giá, tìm chỗ ngồi xuống.
Khi buổi đấu giá bắt đầu, trên màn hình lớn hiện lên tài liệu và hình ảnh của năm nhạc cụ tương ứng được bán trong ngày hôm nay. Hứa Hi Ngôn vừa nhìn sơ qua đã nhận ra cây đàn violon mang tên "Artemis" mà năm xưa mẹ côđã dùng.
Artemis là tên tiếng Anh của Cảnh Như Nguyệt - mẹ của cô. Lúc nhìn thấy cây đàn kia, cô có cảm giác nhưđang được chứng kiến dáng vẻ kéo đàn đầy tao nhã của bà năm đó.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn kích động vô cùng, đồng thời cũng sốt ruột không thôi. Cô vẫn luôn âm thầm cầu nguyện, nhất định bà phải phù hộ cho cô có thể mua lại cây đàn này.
Sau đó, đấu giá viên bước ra. Hứa Hi Ngôn không hềđểýđến bốn món đồđấu giá trước đó, chỉ lẳng lặng chờđợi món đồ thứ năm là Artemis xuất hiện.
Lúc này, nhân viên đưa món đồđấu giá thứ năm ra trước sân khấu. Trên sân, một cây đàn violon hơi cũđược đặt bên trong chiếc lồng thủy tinh.
Đấu giá viên đeo bao tay màu trắng bắt đầu giới thiệu cho những người thích sưu tầm:
"Thưa các quýông quý bà và các vị khách quý, cây đàn violon mà mọi người đang nhìn thấy đây, nó có một cái tên dễ nghe là Artemis."
"Không sai, nóđược lấy theo tên của nữ thần mặt trăng Artemis trong thần thoại Hy Lạp."
"Nóđược nghệ nhân làm đàn người Ý nổi tiếng thế giới Antonio Stradivari tự tay chế tạo, trước đây thuộc sở hữu của phu nhân Artemis - nghệ sĩđàn violon nổi tiếng thế giới."
"Tới bây giờ cây đàn này vẫn được giữ hoàn hảo, âm sắc hoàn
mỹ... Giá khởi điểm của nó là năm mươi ngàn, bây giờ bắt đầu ra giá."
Hứa Hi Ngôn không nhịn được mà giơ bảng lên ra giáđầu tiên. Đấu giá viên nhìn thấy, ra hiệu: "Vâng, vị tiểu thư số bảy này ra giá lần thứ nhất."
Từ sau khi Hứa Hi Ngôn giơ bảng lên, cô phát hiện bên cạnh mình liên tục có người báo giá. Giá cứ liên tục tăng lên, giờđã lên tới con số hai trăm ngàn.
Đừng tăng lên nữa mà! Đừng tăng lên nữa mà! Đừng tăng lên nữa mà...
Hứa Hi Ngôn lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, hi vọng người khác đừng cố tình nâng giá nữa. Thế nhưng những người kia lại giống như mê muội, vẫn đang không ngừng giơ bảng lên.
Rất nhiều người cho rằng cây đàn này có giá trị sưu tầm rất lớn, không chỉ vì nó là tác phẩm của Antonius Stradivari mà nguyên nhân chủ yếu là do trước đây Artemis đã từng sử dụng nó.
Người hiểu rõ Artemis đều biết, bà không chỉ là nghệ sĩđàn violon nổi tiếng thế giới mà còn là một ngôi sao sáng chói trong giới giải trí.
Mặc dù cuối cùng bà không có duyên với danh hiệu ảnh hậu nhưng trong lòng mọi người, bà vẫn được coi là vị vua không ngai.
Do đàn violon tiềm ẩn giá trị không thểđo lường nên rất nhiều người tranh nhau gọi giá. Sau đợt thứ hai, tổng trị giá của nóđã lên đến đến tám trăm ngàn.
Tám trăm ngàn!!!!!!
Sau khi Hứa Hi Ngôn nghe đấu giá viên báo giá, cảm giác của cô có thể nói là ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Tám trăm ngàn đó… Toàn bộ tiền mặt trong túi xách cộng thêm số dư còn lại trong thẻ của cô cũng không đủ!
Không mua lại được rồi...
Đột nhiên trong lòng cô dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Hứa Hi Ngôn cảm thấy tim mình khó chịu muốn chết. Mà hơn hết, cô càng căm hận sự ngu xuẩn của mình hơn. Sao cô không biết cây đàn mẹ mình để lại lại là một cây đàn nổi tiếng vàđáng giá như vậy?
Thế mà năm năm trước, cô lại mang nóđi cầm với giá một trăm ngàn.
...