Editor: Nguyetmai
"Sao rồi? Ba của con, ông ấy..."
"Ba tỉnh rồi! Ba tỉnh rồi..."
Viền mắt Hoắc Vân Thâm đỏ ửng, Trần Vân Lộ cũng đầm đìa nước mắt.
Nếu như không phải là tận mắt chứng kiến thì ai có thể tin được rằng một người mà bác sĩ đã nhiều lần thông báo về tình trạng nguy kịch như vậy lại có thể tỉnh lại như một kỳ tích thế chứ?
"Bác sĩ! Mẹ đi gọi bác sĩ..."
Trần Vân Lộ kích động chạy ra khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ đến.
"Ba! Ba nghe thấy con nói không? Con là Vân Thâm đây." Hoắc Vân Thâm hỏi cha mình.
Hoắc Chấn khó khăn mở mắt nhìn, tầm mắt vẫn hướng về phía cửa sổ nhìn chằm chằm, ông giơ ngón trỏ lên chỉ về phía bên cửa sổ.
Hoắc Vân Thâm nhìn theo hướng tay cha mình chỉ thì thấy Anh Bảo, lại càng cảm thấy kỳ diệu, lẽ nào sự xuất hiện của con bé đã kích thích ông tỉnh lại ư?
"Anh Đào, con lại đây, ông nội muốn thấy con!"
Hoắc Vân Thâm ngoắc tay gọi đứa nhỏ.
Anh Bảo nhảy từ ghế sofa xuống, bám vào thành giường, kiễng chân nhìn ông nội đang nằm trên giường, cất giọng non nớt gọi: "Ông ơi, ông ơi, ông tỉnh rồi ạ?"
Hoắc Chấn thực sự đã tỉnh lại rồi, khi ông còn đang mê man trong những âm thanh hỗn tạp, thì tiếng trẻ con lại có sức xuyên thấu vô cùng mạnh đã kéo người không có ý thức như ông từ trong bóng tối trở về thực tại.
Ông nhìn chằm chằm Anh Bảo, cố gắng thốt qua kẽ răng hai chữ "Anh... Bảo..."
Mặc dù vẫn có chút mơ hồ không rõ, nhưng mà Hoắc Vân Thâm vẫn có thể nghe ra cha anh đang gọi "Anh Bảo".
Mọi chuyện đều đang chứng minh rằng cha anh đã tỉnh lại thật rồi!
Trần Vân Lộ vội vàng đưa bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra tình hình của Hoắc Chấn xong thì vô cùng kinh ngạc, bỏ khẩu trang ra nói: "Ông Hoắc tỉnh rồi, mọi chỉ số cũng đã ổn định rất nhanh, quả đúng là kỳ tích!"
Lời của bác sĩ cũng đồng nghĩa với việc Hoắc Chấn sẽ không chết nữa.
Tảng đá đè ở lồng ngực của Trần Vân Lộ cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ rồi, bà che mặt khóc nức nở: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi..."
Hoắc Vân Thâm cảm kích ôm lấy Anh Bảo, anh cảm thấy kỳ tích thật sự chính là Anh Đào Bảo Bảo này.
Nếu hôm nay không nhờ có con bé thì có lẽ cha anh vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi bệnh tình của cha đã ổn định, Hoắc Vân Thâm đưa Anh Bảo về nhà họ Hoắc thăm ông nội.
Gần đây Hoắc Tuân chịu đả kích quá lớn,
đầu tiên là việc con trai cả xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến nỗi sinh bệnh phải nhập viện, thậm chí còn cận kề cái chết.
Không dễ gì mới xuất viện được, lại nghe tin Hoắc Cảnh Đường tranh giành quyền lực.
Chuyện anh em đấu đá, nồi da nấu thịt thật khiến người ta đau lòng biết bao!
Trong cơn tức giận, bệnh cũ của Hoắc Tuân lại tái phát, bây giờ ông cụ đang nằm nghỉ ngơi ở nhà.
Ông cụ nằm trên giường ở Mặc Hương Cư thì người giúp việc đưa thuốc tới, nhẹ nhàng đánh thức ông cụ: "Thưa cụ, thuốc nấu xong rồi! Cụ uống đi kẻo nguội!"
"Mang đi đi, ta không uống."
Hoắc Tuân bệnh nhiều thành quen, ông cụ biết bệnh của mình có uống thuốc cũng không khỏi được.
Hơn nữa con trai cả đang trong tình trạng nguy kịch, cụ lo đến nỗi uống thuốc không trôi.
Chỉ nghĩ đến việc kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, cụ làm gì còn lòng dạ nào mà uống thuốc nữa cơ chứ?
Người giúp việc đứng đó mấy giây lại tiếp tục nói: "Thưa cụ, con nghe nói cậu Vân Thâm sắp đưa con về."
"Con gì cơ?"
Hoắc Tuân không mở mắt, uể oải hỏi lại.
"Là con của cậu chủ đó ạ."
"Nói vớ vẩn gì vậy? Vân Thâm còn chưa lấy vợ thì sao có con được? Ngươi tận mắt thấy rồi à?"
Hoắc Tuân cảm thấy người giúp việc kia nhất định là đang nói bậy nói bạ, có lẽ vì muốn lừa cụ uống thuốc mới bịa đại ra cái cớ đó.
"Con chưa thấy ạ."
Người này cũng chưa tận mắt nhìn thấy cậu chủ mang con về, chỉ là nghe nói cậu Vân Thâm gọi điện về bảo thế, cũng không biết thật giả ra sao.
Hoắc Tuân không nói gì nữa, hất tay ý bảo anh ta đi ra.
Lúc này, Hoắc Vân Thâm đã dẫn theo Anh Bảo đi vào ngôi nhà lớn của nhà họ Hoắc.
Nhiều người giúp việc biết tin đều chạy ra xem thử để xác nhận rốt cuộc cậu chủ Vân Thâm có đúng là mang con về thật hay không?