Động tác của Hứa Hi Ngôn linh hoạt, thân thể nhanh nhẹn, hết bay nhảy lộn vòng lại giáp lá cà, đánh cho hai tên xấu xa kia tơi bời hoa lá.
Trong đợt cuối cùng hai tên xấu xa xông lên đánh, mỗi tay Hứa Hi Ngôn kẹp lấy đầu một tên. Côđang định đập đầu hai người này vào nhau thì bỗng nhiên có chiếc xe RV dừng lại trước mặt bọn họ.
Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn thì nhận ra là xe RV của Hoắc Vân Thâm. Ngay sau đó, cửa xe vừa mở ra, Dịch Tiêu lập tức dẫn theo mấy người lao xuống, phía sau là Hoắc Vân Thâm đang ngồi trên xe lăn.
Vừa nhìn thấy nam thần tới, trong lòng Hứa Hi Ngôn liền căng thẳng. Cô cũng không muốn cư xử như một cô gái quá mạnh mẽ trước mặt Hoắc Vân Thâm.
Cô lập tức đẩy hai tên thối tha kia ra rồi ngồi bệt xuống đất, khoanh tay lại, thoáng chốc biến thành dáng vẻ của một chú thỏ trắng nhỏ yếu đuối bị người ta ăn hiếp thê thảm.
Dịch Tiêu và mấy người vệ sĩ lao tới, thành thạo bắt hai tên côn đồ lại.
Xe lăn điện của Hoắc Vân Thâm dừng lại trước mặt Hứa Hi Ngôn. Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt lo lắng: "Hứa Hi Ngôn, em có sao không?"
Nếu như Dịch Tiêu không đến ngoại ô phía Đông làm việc thì anh cũng không thể nào biết Hứa Hi Ngôn đi đóng thếởđoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi". Đã muộn thế này nên anh không yên tâm, vì vậy mới tự mình đến đón cô.
Hứa Hi Ngôn ngước đôi mắt to long lanh nhìn Hoắc Vân Thâm, sau đó nhào qua ôm lấy bắp đùi anh: "Ôi anh Hoắc, cũng may anh tới kịp, nếu không tôi đã xong đời rồi! Hu hu hu..."
Hai tên côn đồ xui xẻo nghe thấy Hứa Hi Ngôn nói vậy, khóe miệng run run. Chị gái à, làm người phúc hậu một chút được không vậy? Nếu như mấy người này không đến thì hai anh em họ mới là kẻ xong đời đấy chứ!
Người xấu bị Dịch Tiêu mang đi, Hoắc Vân Thâm nhìn cô gái đáng thương đang khóc nức nở trước mắt mình, vô cùng đau lòng.
Anh duỗi tay ra kéo Hứa Hi Ngôn dậy, đưa khăn tay cho cô lau nước mắt: "Đừng khóc nữa, lên xe rồi nói."
Khi bước lên xe RV, Hứa Hi Ngôn đã hết "khóc". Dưới ánh đèn sáng ngời, cô kéo quần áo theo bản năng, muốn che lại những vết thương bầm tím trên cánh tay lúc quay phim.
Hoắc Vân Thâm thấy cả người Hứa Hi Ngôn lấm
bẩn, trên mặt toàn là bụi nên vắt một chiếc khăn ấm đưa cho cô: "Lau đi."
"À, cảm ơn."
Hứa Hi Ngôn đưa tay ra nhận, khéo thế nào lại để lộ vết thương trên cánh tay khiến Hoắc Vân Thâm nhìn thấy.
Ánh mắt của anh càng sâu hơn, con ngươi hơi nheo lại. Hoắc Vân Thâm nắm lấy cổ tay cô, vén ống tay áo lên để kiểm tra vết thương.
Cánh tay cô có không ít vết bầm tím, chỉ một cánh tay màđã như vậy rồi, thế những chỗ không nhìn thấy khác thì sao đây?
Hàng lông mày anh tuấn của Hoắc Vân Thâm nhíu lại, hỏi: "Đều do hai tên côn đồ lúc nãy đánh à?"
"Cũng không hẳn."
Hứa Hi Ngôn cười rồi rút tay về, tỏ vẻ mình không sao cả.
Hoắc Vân Thâm đãđoán được phần nào, chắc hẳn những vết thương trên người cô là do lúc đóng thế tạo ra.
Anh cũng biết bộ phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi", đó là một bộ phim hành động về cảnh sát, có không ít những pha hành động.
Chẳng qua là Hoắc Vân Thâm không dám nghĩ tới, một cô gái nho nhã yếu đuối như Hứa Hi Ngôn sao có thểđi đóng thếđược chứ?
"Hứa Hi Ngôn, sao em lại đi đóng thế, em có biết mình đang làm gì không? Với khả năng của em thì hoàn toàn không cần làm diễn viên đóng thế cho người khác."
Khi cô ngước lên lần nữa thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Vân Thâm, con ngươi đen láy ẩn chứa sự tức giận.
Anh cảm thấy tiếc cho cô. Với khả năng của Hứa Hi Ngôn, chỉ cần có người nâng đỡ thì nhất định có thể bước đi trên một con đường bằng phẳng.
Hứa Hi Ngôn lau sạch mặt, cười giải thích với anh: "Cảm ơn anh Hoắc đã coi trọng tôi. Tôi không sao đâu, dù gì tôi đi đóng thế cũng đâu phải mới một hai ngày. Những vết thương nhẹ như thế này đều là chuyện thường như cơm bữa, mấy ngày nữa là khỏi thôi."
Ôi...
Dù cô không quan tâm mình có bị thương hay không nhưng anh lại quan tâm đấy. Anh không hi vọng cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
...