Editor: Nguyetmai
Trái tim của Diệp Tầm đã bị đả kích rất nhiều, không ngừng chảy máu.
Cô con gái mà anh ta tự tay nuông nấng, lại cứ thế mà lao vào trong vòng tay của người đàn ông khác, bảo anh ta làm sao không đau lòng cho được?
"Không có lương tâm, không có lương tâm mà, cả lớn lẫn nhỏ đều không có lương tâm, tìm được chỗ dựa vững chắc rồi liền đá thẳng tôi ra ngoài. Tôi còn không biết phải đi đâu khóc đây này!"
Hoắc Tam Nghiên nghe vậy, cô lập tức vỗ vào bả vai của mình: "Anh Diệp, nếu như anh muốn khóc thì hãy đến chỗ em khóc đi, anh có thể mượn bờ vai của em bất cứ lúc nào."
"Ra chỗ khác hóng gió đi!"
Diệp Tầm trừng mắt nhìn cô ấy, sao cô ấy lại có mặt ở khắp nơi thế chứ? Phiền chết đến nơi rồi.
"Em không thấy nóng đâu, anh Diệp nóng sao? Nếu như anh nóng thì em quạt giúp anh nha."
Lối suy nghĩ của Hoắc Tam Nghiên vẫn luôn kỳ lạ như vậy, hoàn toàn không cùng tần sóng với người bình thường.
"…"
Diệp Tầm cạn lời rồi.
Diệp Tầm chú ý đến sự tương tác vô cùng thân thiết giữa Anh Bảo và Hoắc Vân Thâm, nhìn thấy cái má lúm đồng tiền giống hệt nhau kia, dường như anh ta đã hiểu ra một chuyện.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao Anh Bảo lại thích Hoắc Vân Thâm đến vậy.
Đó hẳn không phải là một sự yêu thích vô duyên vô cớ, có thể là bởi vì tình thân cùng huyết thống.
Hẳn Anh Bảo chính là con gái của Hoắc Vân Thâm.
Sau khi có phỏng đoán và nhận thức to gan này, Diệp Tầm thở dài một hơi, cảm giác hâm mộ và đố kỵ dâng lên trong lòng.
Cứ như vậy đi, nếu như cô nhóc và Hứa Hi Ngôn ở bên Hoắc Vân Thâm có thể có được hạnh phúc, anh ta sẽ chúc mừng cho bọn họ.
Không ai biết rằng, có lẽ là từ lần anh ta đoán ra thân phận bí ẩn của Hoắc Vân Thâm, cũng có thể là từ khi anh ta có quan hệ với Hoắc Tam Nghiên, tâm tính của Diệp Tầm đã bắt đầu thay đổi.
Anh ta đã mất đi tư cách để theo đuổi Hứa Hi Ngôn rồi, hiện tại điều anh ta có thể làm, chỉ có từ bỏ và tác thành cho cô.
Có điều, anh ta vẫn sẽ mãi mãi âm thầm bảo vệ hai mẹ con họ.
Hoắc Vân Thâm đã ăn no rồi, anh đang chơi trò đập tay với Anh Bảo.
Hoắc Tam Nghiên chú ý thấy ánh mắt của Diệp Tầm vẫn luôn nhìn chăm chú vào Anh Bảo, cô liền nói: "Anh Diệp, anh xem Anh Đào đáng yêu
chưa kìa, anh thấy chúng ta cùng nhau sinh một đứa thì sao?"
Tâm trí của Diệp Tầm bị kéo ngược về, anh ta lập tức xù lông, oán hận lườm cô: "Ai muốn sinh con với cô? Cô thích thì tự sinh đi."
Hoắc Tam Nghiên không tức giận cũng không làm loạn, cô cười hì hì nói: "Cũng được, vốn dĩ sinh con là chuyện của phụ nữ mà, anh chỉ cống hiến một con t*ng trùng thôi. Nói không chừng bây giờ mầm mống của anh đã nẩy mầm trong bụng tôi rồi đấy, chẳng bao lâu nữa là anh được làm cha rồi."
"…" Diệp Tầm hoàn toàn cạn lời, đ*t, rốt cuộc cô ấy đang nói cái gì thế?
Không hủy hoại anh ta thì không cam lòng đúng không?
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều dồn về phía này, Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Hai người… Có phải là…"
"Không phải!"
Diệp Tầm lập tức phủ nhận, anh ta cảm thấy thật xấu hổ, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một khe nứt để chui vào thôi.
Hoắc Tam Nghiên thoải mái nói: "Anh Diệp, vì sao anh lại không thừa nhận chứ? Mọi người đều là người lớn cả rồi, có quan hệ cũng là chuyện bình thường thôi. Hơn nữa em cũng đã nói không cần anh phải chịu trách nhiệm rồi, anh đừng có ngại nữa mà. Anh…"
"Cô ăn đi thì hơn đấy!"
Diệp Tầm không khách sáo nhét đồ ăn vào bịt miệng cô, chặn cái miệng không biết giữ kẽ của cô lại.
Có điều đã muộn màng rồi, mọi người đều đã biết chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.
Hứa Hi Ngôn đã đoán ra được, có thể là chuyện xảy ra lần trước khi anh ta say, cô cười nói: "Nhị sư huynh, cô Hoắc là người rất tốt, anh cũng không thể phụ lòng người ta được."
Diệp Tầm: "…"
Anh ta chẳng buồn giải thích nữa, dù sao càng giải thích lại càng sai lầm.
"Cảm ơn em, Cảnh Hi."
Được cô ủng hộ, Hoắc Tam Nghiên rất vui vẻ, cô nói tiếp: "Mà em đừng gọi chị là cô Hoắc nữa, em cứ gọi chị bằng chị Ba là được. Nghe vậy càng giống người một nhà hơn, đúng không?"
…