Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn nghiêng đầu buồn nôn, trong lòng thầm nguyền rủa cái tên mập Lý Đại Tráng này một trăm lần.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là khiến cho tên mập chết tiệt này cởi trói cho cô. Vì muốn tranh thủ một chút hi vọng sống cuối cùng, Hứa Hi Ngôn cố ý nói:
"Hiếm khi ông chủ Lý để ý đến tôi, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Người đàn ông tài năng xuất chúng như ông chủ Lý đây đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm. Nếu như tôi sớm biết ngài từ mấy năm trước mà ôm chắc đùi ngài, nói không chừng tôi đã sớm nổi tiếng."
Lý Đại Tráng nghe vậy thì có chút lâng lâng: "Ha ha, hiện giờ ôm cũng không muộn!"
Hứa Hi Ngôn hơi giãy giụa một chút: "Ông chủ Lý, ngài xem bây giờ tôi bị trói như thế này, muốn ôm ngài cũng không được, ngài có thể cởi trói cho tôi không?"
"À à à, cởi chứ, tôi giúp cô..."
Lý Đại Tráng nào có giúp cô cởi trói cơ chứ, rõ ràng là lợi dụng cơ hội giở trò với cô.
Gã biết Hứa Hi Ngôn là diễn viên đóng thế, ít nhiều cũng am hiểu võ thuật, vì thế gã chắc chắn sẽ không cởi trói giúp cô.
"Làn da của cô Hứa thật đẹp, thật mềm mịn, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại chỉ có thể đóng thế, thật sự đáng tiếc."
Lý Đại Tráng vừa sờ loạn, vừa đưa ra điều kiện dụ dỗ: "Nếu sau này cô Hứa chịu đi theo tôi, tôi cam đoan có thể nâng cô lên hạng nhất trong giới giải trí, khiến cho cô trở nên nổi tiếng."
"Đương nhiên tôi đồng ý rồi, nhưng trước hết ngài có thể buông tay ra được không?"
Hứa Hi Ngôn ngửa người ra sau, nghiêng đầu tránh đi sự quấy nhiễu của Lý Đại Tráng.
Bản chất háo sắc của Lý Đại Tráng lộ ra, gã ve vuốt cơ thể cô giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật: "Nhưng tôi cảm thấy trói như thế này càng gợi cảm hơn, đúng không cô Hứa?"
Gợi cảm cái rắm!
Hứa Hi Ngôn đã nhìn ra, Lý Đại Tráng nhất định sẽ không cởi trói cho mình, phải làm sao bây giờ?
Cứu mạng... Hứa Hi Ngôn không ngừng hô cứu mạng trong lòng, nhưng bây giờ cô đã rơi vào tình thế cá nằm trên thớt, ai có thể đến cứu cô được chứ?
Chẳng lẽ hôm nay cô nhất định không thoát được?
…
Tiếng bô xe nổ bình bịch dừng lại, Diệp Tầm để xe máy lại, ngẩng đầu đi về phía cửa lớn của trang viên.
Bảo vệ canh cửa thấy có người lạ đến, ngăn anh ta lại hỏi: "Làm gì thế?"
Diệp Tầm không thèm nói nhảm
nửa chữ, một tay quật ngã bảo vệ rồi đá văng khỏi cửa lớn. Người ở bên trong thấy có người ngoài xông vào, nhao nhao tiến lên muốn bắt anh ta.
Diệp Tầm xắn tay áo khoác, rất không khách khí quét sách tất cả các chướng ngại.
Bảo vệ trong trang viên tư nhân chỉ đơn thuần là bảo vệ, không mang theo vũ khí, tất cả đều không phải đối thủ của Diệp Tầm.
Tới một người diệt một người, tới một đôi diệt một đôi, Diệp Tầm nhẹ nhàng như đi vào chốn không người.
"Nói! Cảnh Hi ở đâu?"
Diệp Tầm bắt lấy một tên bảo vệ, kẹp cổ gã hỏi.
"Ở, ở bên kia..." Ngón tay của bảo vệ chỉ về một hướng.
"Rắc!" Diệp Tầm vặn gãy cổ đối phương rồi chạy tới tòa biệt thự.
Ra sức đá văng cửa phòng, Diệp Tầm vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Hứa Hi Ngôn. Gian ngoài không có người, anh ta lại đá văng của gian phòng phía trong.
Cuối cùng cũng tìm được Hứa Hi Ngôn, thấy hai tay cô dính đầy máu tươi, Diệp Tầm bị dọa không nhẹ: "Tiểu Hi Hi?"
Hứa Hi Ngôn mệt đến nỗi thở hồng hộc, bò từ dưới đất dậy, lau máu trên tay vào ga trải giường: "Nhị sư huynh, sao anh lại ở đây?"
"Còn không phải vì cứu em hay sao?"
Diệp Tầm phát hiện một tên đàn ông mập mạp đang nằm trên giường không nhúc nhích, dưới đất dây thừng nằm tán loạn, một lưỡi dao có dính máu, trên ga trải giường cũng toàn là máu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Có phải mình đã tới chậm một bước rồi không?
"Tiểu Hi Hi, em bị thương à?"
"Một chút xíu." Hứa Hi Ngôn lau vết máu trên trán, không coi chút vết thương ấy ra gì: "Nhị sư huynh, mau tới giúp em một tay!"
"Anh giúp em thế nào?"
"Giúp em lật người gã lên."
Diệp Tầm nghe cô, dùng sức lật người tên đàn ông kia lên. Kết quả, hình ảnh vô cùng thảm trước mắt khiến cho Diệp Tầm phải hít một hơi khí lạnh: "Em đã..."