Editor: Nguyetmai
Hoắc Vân Thâm khóc thầm, quả nhiên là chơi ngu thì chết mà.
Không những không thể khiến cô gọi mình gần gũi hơn một chút mà còn rước thêm cách biệt.
Hứa Hi Ngôn cười đến đau cả bụng, cố ý đùa: "He he, anh tự biết thì tốt. Tiểu thịt tươi quanh em nhiều lắm nhé, anh còn dám ức hiếp em thì em sẽ đi tìm tiểu thịt tươi đấy." Hứa Hi Ngôn cố ý trêu ghẹo.
"Em dám!"
Hoắc Vân Thâm không nhịn được cao giọng thêm vài nốt, hai tay ôm bên eo cô bắt đầu cù lét, nói cô không ngoan ngoãn.
"Ha ha ha…"
Tiếng cười đùa vui vẻ của hai người vang khắp căn hộ.
Đùa giỡn ầm ĩ một hồi, Hoắc Vân Thâm không thể kiềm chế được mình nữa, lại muốn tìm đến đôi môi của cô, muốn hôn cô thật lâu.
Nhưng Hứa Hi Ngôn đã sớm nhìn thấu tâm tư của anh, hỏi: "Có phải anh rất muốn hôn em không?"
"Còn phải hỏi sao."
Anh không những muốn hôn em mà còn muốn ăn em nữa.
Hứa Hi Ngôn đảo đôi mắt giảo hoạt của mình, đột nhiên nghĩ ra một cách. Cô nhảy thẳng từ trong lòng anh xuống, ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện, tư thế vô cùng gợi cảm, ngoắc tay về phía anh rồi nũng nịu gọi: "Đến đây nào, chú già, lại gần đây."
Hoắc Vân Thâm: "…"
Không hiểu vì sao, tiếng "chú Hoắc" này của cô lại khiến lòng anh trỗi dậy, dường như tinh thần được lên dây cót vậy, khiến anh vô cùng kích động.
Nhìn dáng vẻ mê người của cô gái nhỏ, đôi mắt quyến rũ, ánh mắt Hoắc Vân Thâm cũng sâu thêm vài phần.
Đây có phải ý là, muốn được ăn thịt thì phải tự mình đứng dậy đi sang đó sao?
Liều, luôn, vậy!
Hoắc Vân Thâm dùng lực hai cánh tay để đứng lên, tư thế này anh đã luyện tập ở Trung tâm Phục hồi không dưới mười nghìn lần.
Bây giờ đối với anh mà nói thì dễ như trở bàn tay.
"Rất giỏi! Chú à, anh thử bước đi, lại đây nào."
Hứa Hi Ngôn dẫn dắt từng chút, dường như cảm giác gọi là chú cũng rất tốt nha!
Nhưng muốn bước đi được thì thật không dễ dàng, Hoắc Vân Thâm không có đôi nạng để chống, cứ tay không như vậy muốn nhấc chân lên thật sự vô cùng khó khăn.
Nhìn thấy anh do dự, Hứa Hi Ngôn lại nói: "Chỉ cần anh bước đến đây được thì đêm nay anh muốn làm gì em cũng
được."
Hoắc Vân Thâm: "…"
Phúc lợi là đây, phúc lợi siêu cấp, cô gái nhỏ vậy mà lại dụ dỗ anh bằng phúc lợi lớn như vậy.
Hoắc Vân Thâm vì muốn đạt được cái "làm gì cũng được" đó nên dường như phải dùng hết tất cả khả năng của mình mới nhấc được một chân lên, bước được bước đầu tiên một cách đầy gian nan.
"Giỏi, rất giỏi, cứ như vậy nhé, đừng dừng lại."
Hứa Hi Ngôn ngồi dậy, hoàn toàn tập trung vào đôi chân của anh, bắt đầu dẫn dắt anh từng bước đi.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước…
Hoắc Vân Thâm mệt đến nỗi toát mồ hôi đầy người, áo sơ mi của anh cũng ướt sũng nhưng anh vẫn cắn chặt răng nỗ lực bước tới.
Cuối cùng anh cũng vịn được đến ghế sofa, có điểm tựa nên dễ đi hơn một chút.
Anh đứng thở dốc, Hứa Hi Ngôn mang khăn bông đến lau mồ hôi cho anh, hỏi: "Chú yêu à, bây giờ anh rất tiến bộ đấy! Sao rồi? Có thể kiên trì thêm vài bước nữa không?"
"Ừm."
Thân hình yểu điệu của cô gái nhỏ cứ chuyển động trước mặt anh, anh không thể miếng ăn tới miệng lại bỏ cuộc được.
Anh tiếp tục cắn chặt răng cố gắng bước đi, nhưng đi được nửa đường thì bị mất thăng bằng, cả người ngã về hướng bàn trà thủy tinh.
May là Hứa Hi Ngôn nhanh tay lẹ mắt, kịp thời kéo được anh đổi hướng, hai người cùng ngã xuống thảm.
Nữ trên nam dưới.
Tư thế vô cùng ám muội, Hứa Hi Ngôn nằm trên người anh, trêu đùa: "Ông chú này, nhiệm vụ chỉ hoàn thành được một nửa nên anh không thể hoàn toàn muốn làm gì cũng được đâu nhé!"
Ý của cô là, trừ bước cuối cùng thì những cái khác anh đều có thể làm đúng không?"