Editor: Nguyetmai
Không đợi Hứa Hi Ngôn nói tiếp, anh ta đã nói: "Này, Cảnh Hi, quan hệ giữa em và cô ấy tốt như vậy, em thử tìm hiểu giúp anh xem, có phải cô ấy đã có người đàn ông khác rồi hay không?"
Sở dĩ Mã Hạo Đông nghi ngờ như thế, là bởi vì trong lúc vô ý anh đã nghe Tiêu Vũ Thiên nói chuyện điện thoại, hơn người ở đầu điện thoại bên kia nói chuyện rất thân mật.
Làm đàn ông, khứu giác nhạy bén có thể sánh được với chó, Mã Hạo Đông cảm thấy mình mà không thăm dò, chưa biết chừng trên đầu lại mọc lên vài cái sừng lúc nào không hay.
"Được, chờ em gặp được chị ấy, em sẽ hỏi thử giúp anh." Hứa Hi Ngôn lập tức đồng ý.
"Đừng chờ đợi gì nữa, buổi chiều hình như không có cảnh của em, chiều nay em đi luôn đi."
Mã Hạo Đông chờ thêm một giây cũng thấy như bị giày vò, hận không thể lập tức bảo Hứa Hi Ngôn đi tìm Tiêu Vũ Thiên để hỏi rõ chuyện này.
"Buổi chiều thì không được, em phải đi tới bệnh viện. Chị Kỳ sắp làm phẫu thuật."
"Có cần anh đưa em đi không?"
"Không cần, không cần."
Sau khi quay xong cảnh trong ngày của mình, Hứa Hi Ngôn liền vội vã chạy tới bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật u xơ tử cung của Kỳ Lệ Á sẽ tiến hành vào lúc hai giờ chiều, Hứa Hi Ngôn và trợ lý Tiểu Kha cùng đưa cô ấy tới cửa phòng giải phẫu.
Bác sĩ Hạ chịu trách nhiệm mổ cho Kỳ Lệ Á cùng một nhóm bác sĩ và y tá đã chờ sẵn ở trong phòng phẫu thuật.
Kỳ Lệ Á lo lắng nắm tay Hứa Hi Ngôn, cô an ủi: "Chị Kỳ, chị đừng sợ, em đã thu xếp xong hết rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Sau khi Kỳ Lệ Á vào phòng cấp cứu, Hoàng Quốc Cường mới vội vàng chạy tới, cả người đầy mồ hôi, trong tay còn đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.
Nhìn thấy Hứa Hi Ngôn, ông ta vội vàng nói: "Thật ngại quá, tôi bị kẹt xe, tôi tới muộn, Tiểu Kỳ cô ấy..."
"Chị Kỳ đã vào trong rồi, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ chị ấy ra là được."
Hứa Hi Ngôn cúi đầu nhìn bó hoa trong tay ông ta, mỉm cười trêu chọc: "Không ngờ Đạo diễn Hoàng lãng mạn thật đấy! Nếu để cho chị Kỳ biết được, nhất định chị ấy sẽ rất ngạc nhiên!"
Hoàng Quốc Cường dự định sẽ cầu hôn vào hôm nay, lúc này trong lòng ông ta kích động giống như một thiếu niên hai mươi tuổi: "Lần này có thể thành công hay không, chủ yếu là dựa vào sự hỗ trợ của cô
đấy."
"Có được hay không thì tôi không dám chắc chắn đâu, quan trọng là cần Đạo diễn Hoàng thể hiện sự chân thành của mình thôi."
"Chuyện này là đương nhiên rồi, tôi có hai trăm phần trăm chân thành đây này."
Hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu nhưng không nói ra.
Nếu như Hoàng Quốc Cường có thể làm Kỳ Lệ Á cảm động, bằng lòng tiếp nhận ông ta, Hứa Hi Ngôn cũng rất vui mừng khi nhìn thấy thành quả.
Chờ đợi gần ba giờ, đèn phòng cấp cứu mới tắt, cửa được đẩy ra, Kỳ Lệ Á được y tá đẩy ra ngoài.
Đám người Hứa Hi Ngôn lập tức đi tới và hỏi thăm tình hình.
Tình trạng của Kỳ Lệ Á không được tốt lắm, khi được đẩy vào, không biết y tá đã cho cô ấy dùng loại thuốc nào, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại, cô được thông báo, u xơ của mình đã được loại bỏ, đồng thời tử cung cũng bị cắt đi.
Điều này đối với cô chính là tai họa ngập đầu.
Cô đã không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả tư cách làm người phụ nữ cũng không có.
Lúc này nhìn bạn bè quan tâm, thấy ánh mắt tha thiết của Hoàng Quốc Cường, cô không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, nước mắt chua xót không ngừng tuôn ra.
Y tá đẩy Kỳ Lệ Á vào phòng bệnh riêng, trong phòng bệnh chỉ còn lại có bốn người: Kỳ Lệ Á, Hứa Hi Ngôn, Tiểu Kha và Hoàng Quốc Cường.
Hứa Hi Ngôn an ủi và lau nước mắt giúp cô ấy: "Chị Kỳ đừng buồn như vậy nữa, tái ông mất ngựa phúc họa khó lường mà? Chị còn có bọn em ở bên cạnh chị mà."
"Cảm ơn."
Kỳ Lệ Á vừa buồn vừa xúc động, nước mắt từ đầu đến cuối không ngừng rơi.
Lúc này, Hứa Hi Ngôn nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Quốc Cường. Ông ta đi tới trước giường bệnh, cầm bó hoa tươi vẫn giấu ở sau lưng ra, tặng cho Kỳ Lệ Á.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bó hoa hồng đỏ rực lớn như vậy khiến Kỳ Lệ Á kinh ngạc trợn tròn mắt, trên hàng lông mi còn dính giọt nước mắt. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Đạo diễn Hoàng, anh..."