Hoắc Vân Thâm chờ không bao lâu, Hứa Hi Ngôn đã nhanh tay nhanh chân bày bữa sáng thịnh soạn lên bàn.
Bữa sáng có cháo thịt, sandwich, một đĩa rau tươi, món trứng ốp la được tạo hình xinh đẹp và cả hai đĩa dưa muối tương nhỏ.
Hứa Hi Ngôn múc một bát cháo cho Hoắc Vân Thâm rồi đặt trước mặt anh, sau đóđưa một miếng sandwich cho anh: "Anh Hoắc, ăn thử xem thế nào? Lâu rồi tôi chưa nấu cơm, quên mất phải làm thế nào rồi."
Hứa Hi Ngôn khiêm tốn nói. Côđã sống ở nước ngoài rất lâu, bình thường bận rộn không có thời gian nấu cơm, thậm chí ngay cảăn cơm cũng chỉ qua loa cho xong.
Cho nên, con gái Anh Bảo biết thương người của cô mới luôn ầm ĩđòi mua một papi biết nấu cơm, không để cho cô phải đói bụng.
Hoắc Vân Thâm cắn một miếng sandwich, lại nếm thử cả cháo thịt trong bát. Anh ngạc nhiên mở to hai mắt: "Chà, được đấy! Hương vị rất được, còn ngon hơn tôi làm nữa."
Hứa Hi Ngôn yên tâm, cười nói: "Anh Hoắc, anh khiêm tốn quá. Món tôi làm không thể so với đồăn anh làm được, đồăn anh làm vẫn ngon hơn."
Đúng vậy, những món do Hoắc Vân Thâm nấu đều mang hương vị khiến cho người khác thử một lần sẽ không thể quên được.
"Em cũng mau ăn đi!"
Hoắc Vân Thâm chìa tay ra hiệu.
"Cảm ơn."
Hứa Hi Ngôn không khách sáo nữa, cô ngồi xuống vị trí lần trước mình từng ngồi rồi dùng cơm cùng anh.
Sau khi ăn sáng xong, hai người vốn đã hẹn đến Công ty Giải trí Cảnh Duyệt. Thế nhưng ngay lúc này, Hứa Hi Ngôn lại nhận được cuộc gọi từ Phương Tiểu Tranh, cô không thể không thay đổi kế hoạch, đành phải xin lỗi Hoắc Vân Thâm:
"Ngại quá, anh Hoắc, có thểđến Công ty Giải trí Cảnh Duyệt vào hôm khác không? Bây giờ tôi có việc đột xuất."
"Không sao đâu. Có việc gấp gì thế? Cần tôi giúp không?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
"Không cần, không cần đâu. Bạn thân của tôi không khỏe, phải đi bệnh viện, tôi phải chạy qua đó xem thế nào."
Hứa Hi Ngôn không thể nói thẳng với Hoắc Vân Thâm, thật ra người bị bệnh là Anh Bảo. Trong điện thoại, Phương Tiểu Tranh nói rằng Anh Bảo bị viêm ruột cấp tính, phải đưa đến Bệnh viện Nhân dân điều trị.
"Bệnh viện nào thế?"
Thấy anh vẫn truy hỏi đến cùng, Hứa Hi Ngôn đành phải bất chấp trả
lời: "Là Bệnh viện Nhân dân Số Một."
"Thôi không nói nữa, tôi phải đi rồi."
Dứt lời, Hứa Hi Ngôn liền cầm túi của mình lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài, trời đang đổ mưa khá nặng hạt, Hứa Hi Ngôn không mang ô theo.
Cô vốn định dùng túi che đầu đội đưa màđi, nhưng giọng của Hoắc Vân Thâm lại vang lên sau lưng: "Ngoài trời đang mưa, em lại không cầm ô theo, để tôi đưa em đi! Đúng lúc tôi cũng cần phải đến Bệnh viện Nhân dân Số Một."
"Anh Hoắc, anh không cần cốýđưa tôi đi, tôi có thể ra ngoài gọi xe."
Hứa Hi Ngôn quay sang, nghi ngờ nhìn anh. Cô không đoán được anh cần đến bệnh viện thật hay là chỉ cốý muốn đưa côđi thôi.
"Không phải cốýđâu, tiện đường thôi. Tuần nào tôi cũng phải đến bệnh viện vào tầm này để làm trị liệu hồi phục chức năng."
Hoắc Vân Thâm hơi nghiêng mặt, trong đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng động lòng người.
Ánh mắt của anh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng sâu thẳm, tràn đầy sự dịu dàng, vô cùng chân thành.
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Hứa Hi Ngôn lại càng thấy cảm động. Anh chưa từng nói với cô rằng tuần nào anh cũng phải đến bệnh viện làm hồi phục chức năng vào giờ này, mà khi cô nói hôm nay nếu rảnh thìđến Cảnh Duyệt, anh vẫn đồng ýđi cùng cô?
Anh thà hi sinh thời gian tập hồi phục chức năng của mình cũng muốn đến xem công ty cùng cô. Haiz, tại sao người đàn ông này lại chân thành thế chứ!
"Xin lỗi, tôi không rõ lịch trình của anh."
Hứa Hi Ngôn thấy hơi tự trách vì sự sơý của mình.
"Không cần xin lỗi đâu, sau này em vẫn có cơ hội hiểu rõ mà."
Hoắc Vân Thâm đưa cô một cây dù: "Xe đến rồi, đi thôi, không phải em đang vội sao?"
…