Editor: Nguyetmai
Phương Tiểu Tranh và Hứa Hi Ngôn hát cặp với nhau vô cùng ăn ý, cậu một câu mình một câu, nói thẳng ra là muốn một số người nghe xong phải thấy khó chịu.
"Ừ ừ, chúng ta đi thôi, đừng tốn thời gian ở đây nữa."
Hứa Hi Ngôn muốn đi về. Trong lòng cô đang rất vui vẻ, chỉ mong được gặp Hoắc Vân Thâm sớm một chút.
"Được được, đi thôi."
Phương Tiểu Tranh kéo cô đi.
"..." Sắc mặt Hứa Tâm Nhu vô cùng khó coi, mắt đỏ rực như sắp nhỏ ra máu.
Hôm nay cô ta bị người khác làm mất mặt ngay trước mặt mọi người, chỉ có thể trách Hoắc Cảnh Đường vô dụng.
Thấy viên kim cương mình thích bị người ta mua mất ngay trước mắt, cô ta liền nũng nịu với Hoắc Cảnh Đường: "Cảnh Đường, anh nói xem giờ phải làm sao đây? Người ta thích chiếc đó mà!"
"Hay là chúng ta xem cái khác đi, ở đây có cái còn to hơn đẹp hơn viên đó, em cứ chọn tùy thích."
"Em không thích, em chỉ thích chiếc đó thôi!"
Tục ngữ nói, không ăn bánh bao nhưng vẫn phải tranh đoạt, huống hồ còn đang ở ngay trước mặt Hứa Hi Ngôn, Hứa Tâm Nhu tuyệt đối không thể thua được.
Nói thật thì Hoắc Cảnh Đường cũng nghĩ giống cô ta. Lúc này anh ta chỉ đành nghĩ cách ngăn Hứa Hi Ngôn lại, cất giọng thương lượng:"Cô Cảnh Hi xin dừng bước."
Hứa Hi Ngôn dừng chân quay đầu lại:"Tổng Giám đốc Hoắc có chuyện gì vậy?"
"Cô ra giá đi!"
Hứa Hi Ngôn giả ngơ lắc lắc đầu: "Tôi không hiểu ý của ngài lắm."
Mặt Hoắc Cảnh Đường không hề dễ chịu, ánh mắt thâm trầm hỏi: "Cô muốn bao nhiêu mới chịu nhượng lại chiếc nhẫn đó?"
Hứa Hi Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Chiếc nhẫn đó giờ đã thuộc về tôi rồi, xin hỏi Tổng Giám đốc Hoắc sao lại muốn tôi nhượng lại chiếc nhẫn đó thế?"
"Bởi vì vợ chưa cưới của tôi muốn có nó."
Hoắc Cảnh Đường mặt lạnh tanh đáp lại, giọng điều nghe khá ngang ngược.
"À..."
Tại sao có một số người cứ tưởng rằng tiền có thể mua được mọi thứ trên đời thế nhỉ?
Lẽ nào không biết trên đời này có thứ gọi là ngàn vàng khó đổi sao?
Ánh mắt Hứa Hi Ngôn không hề vui vẻ, cô hơi nhếch miệng cười khinh, liếc Hứa Tâm Nhu một cái rồi đáp: "Tổng Giám đốc Hoắc không thấy như vậy là đang ép người quá đáng sao?"
"Thứ mà vợ chưa cưới của ngài thích là tôi phải nhường lại à, ngài đúng là rất biết thương người đó!"
"Nếu như vợ chưa cưới của ngài
muốn lên cả Tây Thiên, lẽ nào ngài cũng đưa cô ấy đi à?"
Hứa Tâm Nhu bị chế nhạo là muốn lên Tây Thiên, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Cảnh Hi, cô nói chuyện cho tử tế vào!"
Cô ta ghét nhất chính là miệng lưỡi của Hứa Hi Ngôn, thật tình chỉ muốn xé rách nó ra rồi khâu lại.
"..." Sắc mặt Hoắc Cảnh Đường cũng hơi biến đổi. Anh ta thở ra một hơi thật dài, trong lòng dồn nén sự tức giận.
Trước giờ vốn chẳng có ai dám dùng cái giọng điệu đó mỉa mai anh ta, Cảnh Hi chính là người đầu tiên.
Cô gái này nói chuyện thì tay bắt mặt mừng, thế nhưng lại là kiểu "lời nói giấu kim" điển hình, khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Hứa Hi Ngôn chắc chắn không thể bán lại đồ mà Hoắc Vân Thâm tặng cho người khác, nên liền thẳng thừng loại bỏ mơ mộng hão huyền của bọn họ: "À, Tiền bối Hứa muốn tôi nói ngon ngọt đúng không? Được thôi, vậy để tôi nói thẳng với chị, xin lỗi, tôi không có thói quen nhường đồ."
Hứa Hi Ngôn đã quá hiểu tính cách của Hứa Tâm Nhu rồi. Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô có thứ gì là cô ta đều muốn cướp.
Cho dù cô ta không thích không cần, cô ta cũng nhất định phải có.
Hứa Hi Ngôn lạnh lùng liếc Hoắc Cảnh Đường và Hứa Tâm Nhu một cái, kéo Phương Tiểu Tranh chuẩn bị xuống lầu bỏ về.
Thế như Hứa Tâm Nhu lại đuổi theo đứng chắn ở đầu cầu thang, không cho bọn họ đi xuống.
Cô ta đè thấp giọng, giọng nói mang theo ý cảnh cáo. Cô ta nói bằng âm thanh vừa đủ để cho ba người bọn họ nghe thấy: "Hứa Hi Ngôn, nếu mày đã không chừa cho người khác chút thể diện thế thì đừng trách tao không nể mặt. Trong tay tao có ảnh nóng của mày, chỉ cần tao tung ra ngoài, hừ, mày đã nghĩ tới hậu quả sẽ thế nào chưa?"