Editor: Nguyetmai
Cô ta gửi tin nhắn báo cho Văn Lệ đến đây, hoàn toàn không nhắc đến nguyên nhân mình nằm viện là gì.
"Chuyện lớn như vậy, cũng lên báo cả rồi, sao mà tôi không biết được?"
"Báo nào cơ?"
"Cô vẫn chưa thấy sao?"
Văn Lệ tìm kiếm trên mạng rồi đưa cô ta xem.
Hứa Tâm Nhu xem xong mới phát hiện, tin tức mình sinh non đã được truyền đi khắp giới giải trí rồi, hơn nữa còn thuộc loại tin tức hot trong giới.
Nhưng nội dung của bản tin hoàn toàn không đúng với sự thật, trong bài báo nói rằng bởi vì cô ta không báo cáo với đoàn phim về việc mình mang thai cho nên trong quá trình quay phim, làm việc không hợp lí nên mới bị sảy.
Nhưng rõ ràng là cô ta bị Hứa Hi Ngôn tát một cái trong cửa hàng trang sức Bảo Đế Lam nên mới ngã cầu thang, dẫn đến việc sảy thai, vì sao báo chí lại đưa tin không đúng sự thật?
"Không đúng! Không đúng! Không phải như vậy! Căn bản không phải như vậy! Nguyên nhân làm tôi sảy thai đều là tại Cảnh Hi hết! Là nó hãm hại tôi!"
Hứa Tâm Nhu ôm lấy cánh tay của Văn Lệ, kích động nói ra nguyên nhân thật sự khiến bản thân mình bị thương.
"Tôi biết, tôi biết rồi, cô đừng kích động. Bây giờ cô bình tĩnh lại đã."
Văn Lệ hiểu Hứa Tâm Nhu đến mức nào chứ, cô ta biết Hứa Tâm Nhu hận Cảnh Hi, có chuyện gì xảy ra cũng phải nghĩ cách để đổ hết lên đầu Cảnh Hi.
Lúc này cô ta sảy thai, còn không phải là muốn tìm một người chịu tội thay hay sao?
"Cô không tin tôi sao? Tôi thật sự bị Cảnh Hi đẩy xuống cầu thang mà!"
Cuối cùng Hứa Tâm Nhu cũng được nếm thử cảm giác bị đảo lộn sự thật, không thể giải thích rõ ràng. Cô ta làm chuyện xấu nhiều rồi, ai còn tin được nữa?
"Tôi tin, nhưng mà truyền thông bên ngoài đưa tin hoàn toàn khác với những gì mà cô nói."
Tất nhiên Văn Lệ tin tưởng những gì báo chí viết. Cô ta cho rằng phóng viên viết bài dù có không đáng tin đến mức nào, cũng không thể thái quá đến mức không rõ cả thời gian địa điểm xảy ra sự việc được.
"Nhất định là Cảnh Hi! Nó mua chuộc truyền thông, bịa đặt tin tức giả dối để che giấu sự thật là nó làm hại em."
Hiện tại Hứa Tâm Nhu đã rơi vào trạng thái thần hồn nát thần tính rồi, tinh thần của cô ta đã có chút thất thường. Cô ta ra lệnh cho Văn Lệ: "Cô đi đi, đi liên hệ
với bên truyền thông, bảo họ về sự thật chuyện tôi bị sảy thai. Tất cả là do Cảnh Hi làm, là nó có ý định trả thù. Tôi muốn khiến dư luận đều phải trách cứ nó, tôi tin rằng lần này nhất định có thể làm cho nó mất hết danh dự."
"Được rồi Tâm Như, bây giờ cơ thể cô yếu như vậy, việc cấp bách lúc này là chăm sóc tốt thân thể đã. Núi xanh còn đó thì không sợ thiếu củi đốt, chuyện sau này để sau này hẵng nói, được không?" Văn Lệ suy nghĩ cho cô ta.
"Sau này, còn sau này cái gì nữa? Bây giờ tôi đã xong đời rồi! Không có đứa bé, Hoắc Cảnh Đường không cần tôi, tôi xong đời rồi cô có biết không? Cô chẳng biết gì hết, cô là đồ đầu óc ngu si, không làm được việc gì hết! Cô cút đi! Đừng làm phiền tôi nữa!"
Hứa Tâm Nhu gào lên với Văn Lệ, trút hết sự phẫn hận trong lòng mình lên trên Văn Lệ.
Bình thường Văn Lệ đi theo phục vụ Hứa Tâm Nhu, phải giải quyết không ít chuyện cho cô ta, chuyện gì cũng lo nghĩ cho cô ta. Nhưng bây giờ Hứa Tâm Nhu xảy ra chuyện, lại vừa quát tháo vừa mắng nhiếc cô ta, cô ta thật sự không chịu nổi cơn tức này.
"Nếu cô đã cho là tôi đầu óc ngu si không làm được việc, thì chúng ta cũng không còn gì đáng để tiếp tục hợp tác hết. Cô đi mà tìm một người không nông cạn đến hầu hạ cô đi! Tôi không làm trợ lí cho cô nữa."
Trong cơn tức giận, Văn Lệ đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi cô ta bỏ đi, Hứa Tâm Nhu mới ý thức được mình đã đánh mất Văn Lệ. Chuyện này có nghĩa thế nào?
Nó không chỉ tương đương với việc cô ta mất đi một phụ tá đắc lực, mà còn là để một người biết tất cả bí mật của cô ta chạy mất!
Văn Lệ không thể đi được!
Nghĩ đến đây, Hứa Tâm Nhu bất chấp sự yếu ớt sau khi vừa bị sảy thai, nhanh chóng chạy xuống giường đuổi theo Văn Lệ.