Editor: Nguyetmai
Chú của cô ta giơ ngón tay cái lên đồng nghĩa với việc cho cô ta biết kết quả. Cô ta là người giỏi nhất, người được chọn là cô ta, chắc chắn sẽ không thay đổi.
Lúc hai cô gái đi lướt ngang qua trước mặt Hứa Hi Ngôn, Dương Quỳnh cố ý nói: "Đi thôi, Ninh Hân. Buổi casting đã kết thúc rồi, chúng ta đi dạo phố nào."
Hai người họ đã đi khỏi, Hứa Hi Ngôn đứng dậy nhìn bảng số trong tay.
Tuy cô chỉ là người nằm ngoài danh sách được mời, ở trong nhóm được đặc biệt thêm vào, nhưng cũng không thể đến cả cơ hội casting cũng không cho mà đã kết thúc rồi chứ?
Trong sảnh casting, Dương Bưu thông báo với những người khác thu dọn đồ đạc, An Tiễn Minh liền hỏi: "Giám sát Dương, không còn ai đến casting nữa à?"
"Hết rồi. Mọi người đều đến cả rồi." Dương Bưu nói chắc nịch.
"Tôi đã xem qua danh sách, trên đó còn một người tên Cảnh Hi nữa, sao vẫn chưa tới?"
An Tiễn Minh vô cùng chú ý đến cái tên Cảnh Hi này, cũng bởi vì mấy hôm trước Elvis có nói qua với anh ta.
Anh ta và Elvis đã từng hợp tác làm vài bộ phim, quan hệ cá nhân cũng rất tốt. Cô là người mà anh đã đặc biệt đề cử, đương nhiên anh ta phải nể mặt mà gặp một chút chứ.
Nhưng đã đợi đến bây giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy vậy?
Dương Bưu hoàn toàn chẳng hề để tâm đến một diễn viên mới nổi nhờ quen biết mà cố chen vào như Cảnh Hi, ông ta chỉ nói cho qua chuyện: "Ờ, có lẽ là Cảnh Hi không tới."
"Tới rồi tới rồi, tôi tới rồi đây thưa đạo diễn."
Đúng vào lúc này, một bóng dáng màu xám chạy vụt vào sảnh casting, vẫy tay về phía bên này: "Tôi chính là Cảnh Hi, có thể cho tôi một cơ hội để diễn thử không?"
Dương Bưu nhíu mày: "..." Cái loại người mới vô nghề này sao lại không biết nhục như thế?
Dương Bưu nhiều lần can thiệp vào việc casting của Hứa Hi Ngôn, cuối cùng là An Tiễn Minh đã cho cô một cơ hội để thử.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn vô cùng cảm kích, chuẩn bị biểu diễn tiết mục của mình.
Bài hát mà cô chọn chính là bài OST "A Golden Childhood" của bộ phim "Cô bé Lọ Lem".
Tiếng nhạc vang lên, Hứa Hi Ngôn đang nằm dưới đất chầm chậm ngẩng đầu lên. Cô mặc bộ quần áo rách nát, vẻ mặt u sầu, tâm trạng uể oải, diễn vai một cô nàng xuất thân thấp kém - Cô bé Lọ Lem.
Dựa theo tiết tấu của âm nhạc, Hứa Hi Ngôn múa một
điệu múa do cô tự biên.
Mọi người ở bên dưới khán đài đều nghe ra được nhịp điệu của bài hát, và dường như cũng thấy được một cô bé Lọ Lem đáng thương đang chần chừ bất lực, đang băn khoăn chờ đợi.
Cô ngước nhìn về phía lâu đài xa xôi, trong lòng thầm mến mộ hoàng tử, nhưng bởi vì thân phận thấp kém, áo quần rách nát mà ngừng bước.
Cho đến khi cô vẫy chiếc áo choàng, một con bướm bay ra, và nối tiếp là vô số con bướm bay theo cùng.
Những con bướm ấy chắc chắn là đã ngửi được một hương thơm đặc biệt nào đấy mà ào ạt bay ra. Cô bé lọ lem đi theo những con bướm ấy, đến trước một gốc cây to.
Cuối cùng, những chú bướm đậu trên đầm lụa màu trắng được treo trên cây. Cô bé Lọ Lem có được đầm mới, vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Cô vui mừng nhón chân lên, lấy chiếc đầm xuống, xoay tròn từng vòng một.
Cô xoay đến phía sau gốc cây rồi lại xoay về, chiếc áo choàng ở trên người đã không còn nữa, thay vào đó là chiếc đầm lụa trắng tuyệt đẹp.
Cô cầm góc váy lên, nhảy nhót tung tăng, những chú bướm cũng vây quanh cô nhảy múa theo.
Vẻ u sầu vốn có của cô bé Lọ Lem đã biết mất, nụ cười vui vẻ hiện lên trên gương mặt cô, hình thành nên sự đối lập rõ nét với tâm trạng hứng khởi và vẻ uể oải ban đầu.
Cô đã trở thành một nàng công chúa xinh đẹp, dũng cảm tiến bước về phía tòa lâu đài.
Âm nhạc đã đến đoạn cuối, tiết mục mà Hứa Hi Ngôn chuẩn bị cũng đã kết thúc. Cô cầm góc váy cúi đầu cảm ơn.
Mãi cho đến giờ phút này, An Tiễn Minh và Lâm Lan bọn họ mới tỉnh lại từ trong thế giới cổ tích mà cô tạo nên, đồng thời quay sang nhìn nhau gật đầu bày tỏ khen ngợi.
Màn trình diễn của cô quả thật khiến người khác vô cùng ngạc nhiên!
Khiến anh ta vô cùng bất ngờ!
Đã lâu lắm rồi anh ta chưa gặp được một diễn viên nào có năng lực như thế này!