Editor: Nguyetmai
Dương Quỳnh biết Tiết Nhã Đình, biết rằng đó chính là con gái của Tiết Tranh Vanh - ông trùm thương nghiệp. Trong giới quyền quý Bái Kinh này, Tiết Nhã Đình là thiên kim số một số hai.
Nhớ lại lần trước trong một bữa tiệc từ thiện, cô ta và Tiết Nhã Đình có ngồi gần nhau, lúc đó hai người từng tán gẫu với nhau.
Kể ra, giữa hai người bọn họ cũng coi như có chút giao tình.
Nếu như có thể tạo mối quan hệ với Tiết Nhã Đình, nói không chừng cô ấy vung tay một cái là có thể giúp mình giải vây.
Thấy Tiết Nhã Đình đang chọn quần áo, Dương Quỳnh liền đi đến bắt chuyện: "Hi, xin chào cô Tiết, cô cũng tới đây mua quần áo à?"
Tiết Nhã Đình nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, khi trông thấy mặt Dương Quỳnh thì hờ hững hỏi: "Chỗ các cô lại có kiểu gì mới không?"
Cô ta xem mình là nhân viên bán hàng?
Dương Quỳnh suýt chút nữa thì hộc máu: "Cô Tiết, cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Dương Quỳnh đây!"
Tiết Nhã Đình lại nhìn nhìn cô ta, vẻ mặt không biểu cảm: "Dương Quỳnh? Dương Quỳnh là ai?"
Tiết Nhã Đình đã quên mất rồi!
Dương Quỳnh: "..."
Thật sự lúng túng đến mức chỉ muốn tìm kẽ đất chui vào.
"Cô quên rồi sao? Trong bữa tiệc từ thiện lần trước chúng ta đã ngồi cạnh nhau đấy?" Dương Quỳnh mặt dày mày dạn nhắc nhở.
"À." Tiết Nhã Đình chỉ lạnh nhạt "à" một tiếng rồi không hề có biểu cảm gì khác.
Tiết Nhã Đình chọn một bộ đồ rất có khí chất, bên trên là chiếc áo vest tinh xảo ôm người, phía dưới là quần dài ống rộng.
Dương Quỳnh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lại lấy lòng: "Wow, cô Tiết đúng là có khiếu thẩm mỹ quá! Bộ quần áo này đẹp thật, rất hợp với khí chất của cô."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy khá đẹp, lại không đắt, chỉ ba trăm ngàn."
Tiết Nhã Đình thoáng nhìn giá cả trên mác, rất hài lòng.
Ba trăm ngàn còn chê không đắt, đúng là thiên kim nhà giàu!
Trong lòng Dương Quỳnh còn đang nghĩ làm sao để rút ngắn quan hệ với Tiết Nhã Đình, Tiết Nhã Đình đã cầm quần áo đi về phía Cảnh Hi: "Chị Cảnh Hi, chị xem thử cái này đi."
Hứa Hi Ngôn không ngờ Tiết Nhã Đình chọn quần áo cho cô nên hơi kinh ngạc: "Không cần đâu Đình Đình, chị nhiều đồ lắm."
Trên thực tế là cô không quen nhận ơn
của người khác, càng không quen mặc một bộ quần áo ba trăm ngàn đi ra ngoài.
"Không sao, có bắt chị mua đâu nào, chỉ bảo chị thử xem có đẹp hay không thôi. Chị thử cho em xem một chút nhé?"
Tiết Nhã Đình vừa dụ dỗ vừa nũng nịu, đẩy Hứa Hi Ngôn vào phòng thử đồ.
Dương Quỳnh và Ninh Hân ở bên ngoài trợn tròn mắt nhìn, các cô đều không ngờ Tiết Nhã Đình lại chọn quần áo cho Cảnh Hi. Hơn nữa, nhìn quan hệ của bọn họ thì có vẻ rất gần gũi, trông giống như hai chị em gái thân thiết vậy.
Nên biết rằng, các nữ minh tinh trong giới không biết bao nhiêu người muốn kết giao với Tiết Nhã Đình, nhưng Tiết Nhã Đình thanh cao luôn cảm thấy chướng mắt những diễn viên này.
Sao bọn họ lại quen nhau?
Dương Quỳnh thật sự tò mò, không kìm được hỏi: "Cô Tiết, sao cô và Cảnh Hi quen nhau vậy?"
Tiết Nhã Đình trả lời rất đương nhiên: "À, vô tình quen nhau, giờ Cảnh Hi là chị gái tốt của tôi!"
Lúc cô ta nhắc đến Cảnh Hi, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo.
Dương Quỳnh không biết nên hình dung cảm giác trong lòng mình như thế nào. Người ta còn chẳng nhớ được mình là ai, dựa vào cái gì mà một người mới như Cảnh Hi lại có thể là chị em tốt với Tiết Nhã Đình?
Dựa vào cái gì?!!!
Lúc Hứa Hi Ngôn thử quần áo, Tiết Nhã Đình đã lấy thẻ đen ra tính tiền.
Dương Quỳnh nhìn thấy cô ta dùng thẻ đen có số lượng giới hạn trên toàn cầu thì lặng lẽ nuốt nước bọt. Hâm mộ quá, thật sự là hâm mộ quá đi.
Mỗi ngày cô ta đều cực khổ quay phim, một năm mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ, đã vậy còn phải trích phí quản lý cho công ty.
Hứa Hi Ngôn mặc thử quần áo xong, bước ra từ phòng thay đồ. Mấy người bên ngoài rõ ràng đều sững ra.