Editor: Nguyetmai
"Em sao thế?"
Anh mở một chai nước trái cây, đưa cho Hứa Hi Ngôn nhưng mà cô chỉ nhìn lướt qua, không nhận lấy.
Có biến rồi!
Trực giác nói với Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn có gì đó sai sai.
Hoắc Vân Thâm tiến lại gần cô, dán vào phía sau cô, vươn tay để lên thắt lưng cô, cúi đầu dùng mũi cọ cọ tai cô, hỏi: "Rốt cuộc em sao thế?"
Hứa Hi Ngôn trực tiếp đưa điện thoại của anh cho anh, chua chát nói: "Người yêu cũ của anh bảo cô ta muốn quay về kìa, anh vui rồi chứ?"
Người yêu cũ nào cơ?
Anh vui cái gì được chứ?
Hoắc Vân Thâm vô cùng hoang mang. Anh mở điện thoại ra, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, cùng với một đoạn tin nhắn thoại, kiểm tra tên thì phát hiện là Đường Thời Tuyết, sau đó anh cũng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hóa ra là cô gái nhỏ này ghen.
"Em uống giấm của Đường Thời Tuyết đấy à?"
Hoắc Vân Thâm mím môi cười, trong lòng lại thấy vui vẻ, Hứa Hi Ngôn ghen, ít nhất cũng chứng minh được là cô rất để tâm đến anh.
"Ai bảo em uống giấm cơ? Bà đây chỉ uống nước trái cây thôi!"
Hứa Hi Ngôn ngồi lên trên chiếc tấm trải, cướp lấy nước trái cây trong tay anh rồi uống ừng ực.
"Còn bảo không ghen nữa, nghe thử xem giọng nói của em chua đến mức nào kìa." Hoắc Vân Thâm mỉm cười trêu ghẹo cô.
"Đúng, em ghen đó thì làm sao? Bây giờ anh đã là người đàn ông của em rồi, em không thể chịu nổi việc anh có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác. Nếu như anh dám tìm người phụ nữ khác sau lưng em, em sẽ… em sẽ đưa theo Anh Bảo cao chạy xa bay, để anh không bao giờ tìm thấy mẹ con em nữa.
Hứa Hi Ngôn cong môi, hờn dỗi nói, thậm chí còn ôm con gái vào trong lòng.
Không rõ vì sao, từ sau khi Hoắc Vân Thâm khỏe mạnh trở lại, người đàn ông giỏi giang này lại khiến cô cảm thấy rất không an toàn.
Có lẽ là do năm năm trước, cô bị sự phản bội của Sở Vũ Hách gây tổn thương quá sâu nên bây giờ, cô sợ mình sẽ bị phản bội một lần nữa.
Nghe thấy cô nói muốn đưa con gái cao chạy xa bay, Hoắc Vân Thân thật sự dở khóc dở cười, anh kéo tay cô nói: "Em còn không tin anh sao? Anh đối với em như thế nào, chẳng lẽ em không rõ à?"
"Em rõ chứ, nhưng mà… Hai người một là thiên hậu hát tình
ca, một là thiên tài âm nhạc, ở bên nhau xứng đôi biết bao. Ngay cả mẹ anh cũng thích Đường Thời Tuyết, nói không chừng chờ đến khi Đường Thời Tuyết về nước, mẹ anh sẽ nhanh chóng sắp xếp việc hôn nhân cho hai người."
Hứa Hi Ngôn khó tránh khỏi nhớ lại lần ở bệnh viện đó, mẹ của Hoắc Vân Thâm - Trần Vân Lộ tìm cô nói chuyện.
Trần Vân Lộ không đồng ý để bọn họ ở bên nhau, cô muốn gả cho Hoắc Vân Thâm cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Hơn nữa, cô thật sự không muốn phải xa Anh Bảo, lại càng không muốn phải xa Hoắc Vân Thâm.
"Ừ, đúng là nên sắp xếp chuyện hôn nhân rồi."
Hoắc Vân Thâm nói tiếp một câu, ý nghĩa lấp lửng không rõ.
Hứa Hi Ngôn tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời này, anh có ý gì?
Chẳng lẽ cô nói mẹ anh tác hợp anh với Đường Thời Tuyết, anh vui lắm sao?
Nhưng họ không thể tiếp tục chủ đề này được nữa, bởi vì Anh Bảo ơi buồn ngủ, bọn họ phải đưa cô bé về.
Trên đường về, trong lòng Hứa Hi Ngôn thấy không vui, nhưng cô không biểu hiện quá rõ.
Về đến Thịnh Thế Ngự Cảnh, Hoắc Vân Thâm bế con gái vào trong phòng ngủ rồi xoay người đi ra ngoài tìm Hứa Hi Ngôn.
Hứa Hi Ngôn đang đứng cạnh bàn thu dọn lại đồ dùng cho buổi dã ngoại. Hoắc Vân Thâm đi đến, ôm lấy cô từ phía sau, đôi môi nóng rực tìm đến môi cô.
"Làm gì vậy? Em đang dọn đồ đó, đừng quấy rối."
Hứa Hi Ngôn rụt vai lại, né tránh nụ hôn của anh.
Hoắc Vân Thâm biết nhất định cô đang tức giận vì chuyện Đường Thời Tuyết, cô gái nhỏ càng không để ý đến anh, anh càng phải giải quyết hiểu lầm kịp thời.
Bàn tay nóng rực nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, anh cẩn thận dỗ dành: "Được rồi bà xã, em đừng tức giận, được không?"
"Em không tức giận."
Nghe thử giọng nói này xem, còn bảo là không tức giận sao?