Editor: Nguyetmai
Hai người rời khỏi Cục Dân chính. Lúc ngồi trên xe, Hứa Hi Ngôn hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm gì?"
"Đi làm một chuyện mà anh luôn muốn làm trước, sau đó thì tính tiếp."
Điều mà Hoắc Vân Thâm luôn muốn làm chẳng qua là muốn giống những người đàn ông bình thường, có thể cùng đi dạo phố với người con gái mình yêu, làm hết những chuyện mà nam nữ đều làm khi yêu nhau.
Hai người họ đeo khẩu trang và kính râm đi dạo phố.
Anh cùng cô dạo hết mấy con phố nổi tiếng của Bái Kinh, rồi lại cùng cô đi xem một bộ phim lãng mạn.
Buổi trưa cùng nhau đi ăn ở nhà hàng Tây Memory, buổi chiều lại đi khu vui chơi nô đùa, anh dành hết toàn bộ thời gian của mình cho cô.
Hứa Hi Ngôn cảm thấy quá vui quá hạnh phúc. Cuộc sống mà cô mong muốn cũng chỉ có như thế thôi, có thể vui vẻ ở cùng với người mình yêu, cùng trải qua mỗi một giây mỗi một phút.
Chơi hết cả ngày, buổi chiều hai người họ lại cùng nhau đi siêu thị mua rất nhiều đồ, chạng vạng tối mới về tới Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Hoắc Vân Thâm đậu xe trong bãi đậu ở gần đó, cầm túi đồ ăn lớn của hai người, sánh bước đi về cùng với Hứa Hi Ngôn.
Sắp đến tầng lầu, Hứa Hi Ngôn phát hiện điện thoại của cô rơi ở trong xe: "Chồng ơi, anh về trước đi, em đi ra xe tìm điện thoại một lát."
"Ừm được."
Hoắc Vân Thâm cầm đồ đi về trước, Hứa Hi Ngôn quay ngược lại tìm điện thoại.
Đến lúc cô quay trở lại, từ xa đã trông thấy Hoắc Vân Thâm đứng ở trước cửa, đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia đứng xoay lưng về phía Hứa Hi Ngôn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp, mặc bộ đồ âu phục đắt tiền, ăn mặc vô cùng chỉnh chu, mái tóc xoăn dài bồng bềnh, bên trong còn nhuộm highlight tím, trông rất phong cách.
Càng đến gần, lòng Hứa Hi Ngôn càng hoài nghi. Người phụ nữ đó chẳng phải là Đường Thời Tuyết sao?
Lúc nhìn rõ góc nghiêng, Hứa Hi Ngôn cuối cùng cũng xác nhận được, không phải cô ta thì còn là ai nữa?
Cô ta về nước liền lập tức đến tìm Hoắc Vân Thâm sao?
Đúng là sợ gặp ma thì ma xuất hiện, bây giờ phải làm sao đây?
Đi thẳng đến chào hỏi một cái, hay là giả vờ không nhìn thấy rồi trốn đi?
Cuộc nói chuyện của hai người mơ hồ truyền đến bên tai.
"Em thật sự không ngờ rằng
cuối cùng anh cũng có thể đứng lên được rồi, đúng là không thể tin được."
Đường Thời Tuyết tận mắt nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt cô ta, kinh ngạc không nói nên lời, cô ta tưởng cả đời này anh phải là bạn với xe lăn nữa cơ.
"Ừm, anh cũng không ngờ tới, anh sẽ đứng dậy lần nữa."
Hoắc Vân Thâm có thể đứng lên được, người anh nên cảm ơn nhất là Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo, không có sự khích lệ của hai người họ cũng sẽ không có anh của bây giờ.
Người đàn ông đứng dậy lần nữa, vẫn có khí thế và phong độ như trước kia.
Trên khuôn mặt gợi cảm lại có thêm sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, càng khiến người khác phải say đắm hơn.
Đường Thời Tuyết không khỏi nhớ lại trước đây, cô ta đã từng ỷ vào mối quan hệ của anh trai Đường Thời Quang và Hoắc Vân Thâm mà chiếm hết cả thiên thời địa lợi, tưởng rằng mình sẽ là người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh.
Cô ta đã vì anh mà làm biết bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, đau lòng mượn rượu giải sầu, hút thuốc, xăm mình, khóc lóc đến khi trời sáng... thậm chí cắt cả cổ tay.
Cô ta cũng đã làm không ít chuyện làm tổn thương anh, nhưng anh đều lựa chọn tha thứ cho cô ta, cô ta biết, là do anh nể mặt người anh trai đã mất của cô ta.
Năm năm trước biết được anh bị tai nạn, cô ta lúc đó vừa buồn lại vừa hả hê, cô ta cho rằng đó là sự báo ứng vì anh đã không cần cô ta.
Nhiều năm liền cô ta không liên lạc với anh, là vì muốn đợi anh tuyệt vọng cùng cực ở trong bùn lầy và vực thẳm rồi cô ta sẽ xuất hiện, như thế có lẽ anh sẽ ỷ lại vào cô ta, chấp nhận cô ta.
Lần trước về nước trong khoảng thời gian thế vận hội Ô-lym-pic, cô ta gặp được anh một lần. Bây giờ cô ta cho rằng thời cơ đã tới cho nên đến tìm anh, nhưng nào ngờ, anh đã đứng dậy được rồi!