Editor: Nguyetmai
Đường Thời Tuyết là do Hoắc Vân Thâm đào về, dĩ nhiên phải gia nhập vào mạng lưới của Công ty Giải trí Cảnh Duyệt.
"Ồ, tôi không thể ngờ được, tôi nghĩ cô Đường chí ít sẽ ký hợp đồng với Công ty Giải trí Vân Hải chứ!" Hứa Hi Ngôn cười nói.
Cô không nghĩ nhiều như vậy!
Trong lòng Đường Thời Tuyết hiểu rất rõ, Hoắc Vân Thâm mở công ty giải trí tên Cảnh Duyệt này hẳn là để nâng đỡ Cảnh Hi.
Người đàn ông đó thật sự có thể bất chấp mọi giá vì cô ấy.
Đường Thời Tuyết liếc nhìn Hứa Hi Ngôn, thấy Cảnh Hi trắng trẻo hồng hào, mặt mang ý cười, đúng dáng vẻ của thiếu nữ đang yêu.
Trong lòng cô ta vô cùng hâm mộ và ghen tị, để có thể sớm giành lại được Hoắc Vân Thâm, cô ta phải hành động mới được.
...
Lúc tan làm.
Ký xong văn kiện cuối cùng, Hoắc Vân Thâm buông bút xuống, đứng dậy và cầm chìa khóa xe.
Cùng lúc đó Đường Thời Tuyết cũng đứng dậy từ ghế sofa.
"Xin lỗi, để em đợi lâu rồi."
Hoắc Vân Thâm hơi ngại nói.
"Không sao, giờ anh là người bận rộn mà, em đợi một chút cũng có sao đâu."
Để hẹn Hoắc Vân Thâm ăn cơm sau giờ tan làm mà Đường Thời Tuyết đã phải đợi hơn ba tiếng.
"Tối nay cùng đi ăn đi, để anh gửi cho vợ anh một tin nhắn cái đã."
Trước khi xuất phát Hoắc Vân Thâm không quên báo cáo với Hứa Hi Ngôn.
Anh soạn một tin nhắn, gửi đi, sau đó nói: "Được rồi, đi thôi!"
Lúc đầu Đường Thời Tuyết còn tưởng tối đi ăn chỉ có hai người bọn họ, nhưng tới nơi mới phát hiện, Hoắc Vân Thâm còn gọi thêm đám người Mộc Thần Quang đi cùng.
Trong lòng Đường Thời Tuyết khó tránh khỏi cảm giác mất mát, cô ta cảm thấy bây giờ ngay cả thời gian gặp riêng Hoắc Vân Thâm cũng không có.
Trên thực tế, Hoắc Vân Thâm sắp xếp như vậy là để đề phòng tạo ra bất kỳ hiểu lầm không cần thiết nào, dù sao giờ anh cũng đã là người có gia đình.
Gọi Mộc Thần Quang tới có điểm lợi là, thằng nhóc này biết khuấy động không khí, biết trò chuyện với phụ nữ, có cậu ta chắc chắn bầu không khí sẽ không ngột ngạt.
Trong lúc dùng cơm, Hoắc Vân Thâm đứng dậy đi vệ sinh, điện thoại vẫn đặt trên bàn.
Sau khi anh rời đi, đúng lúc chuông
điện thoại vang lên, Đường Thời Tuyết liếc nhìn, hình như là Cảnh Hi.
Có điều tên của cô được Hoắc Vân Thâm chỉnh sửa vô cùng đáng yêu, một chữ Hi trước sau còn có bốn trái tim màu đỏ vây quanh.
Từ đó có thể thấy rõ, Hoắc Vân Thâm quan tâm đến cô gái tên Cảnh Hi này chừng nào.
Trông thấy tên Hi cứ liên tục nhấp nháy, Đường Thời Tuyết không biết có chuyện gì, ma xui quỷ khiến cầm điện thoại Hoắc Vân Thâm, trượt màn hình.
"Alo? Xin chào, ai đấy?"
Giọng nói của Đường Thời Tuyết xuyên qua microphone truyền đến.
Bên này Anh Bảo đang chờ papi tan làm, mãi không thấy papi trở về, hỏi mommy mới biết, tối nay papi sẽ ra ngoài ăn cơm.
Cô bé thực sự quá nhớ papi, năn nỉ mommy giúp cô bé gọi điện thoại, dù chỉ nói vài câu cũng được.
Nhưng sau khi điện thoại kết nối, trong điện thoại lại truyền đến giọng một cô xa lạ.
Anh Bảo chu miệng, tâm trạng không tốt: "Mommy, sao trong điện thoại papi lại có cô nào vậy?"
Nghe thấy trong điện thoại của papi là giọng một cô nào, mà lại không phải giọng của cô Ba Mắt, vậy là ai chứ?
"Alo, ai đó ạ?"
Hứa Hi Ngôn cầm lấy điện thoại, hỏi một câu.
"Tôi là Thời Tuyết, Vân Thâm đang đi cùng tôi, cô yên tâm...""
Đường Thời Tuyết không giải thích giữa bọn họ còn có đám Mộc Thần Quang, cô ta nói như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm.
Tắt điện thoại, Hứa Hi Ngôn hít sâu một hơi, nhớ đến Đường Thời Tuyết, thực sự cảm thấy cô ta là một kẻ địch mạnh.
Một thiên hậu tình ca, một thiên tài âm nhạc, cả hai người ở cùng nhau thật sự khiến người ta phải bận tâm mà.