Editor: Nguyetmai
"Anh đừng quấy rầy em, em đang gõ chữ."
Hứa Hi Ngôn rụt vai lại, bỏ qua sự thân thiết của anh sang một bên.
"Em đừng gõ chữ nữa, tới đánh anh đi, chỉ cần em hài lòng, bảo đảm em đánh, anh không đánh trả, em mắng, anh không nói lại. Nếu như em cảm thấy chưa hết giận, có thể phạt anh quỳ trên bàn phím, hoặc là quỳ trên vỏ sầu riêng?"
Hoắc Vân Thâm xoay người cô lại để cô đối mặt với mình, ngón tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào cô.
"Anh ở bên ngoài sung sướng nhỉ, còn có người đẹp đi cùng cơ đấy!"
Hứa Hi Ngôn ghét bỏ nói một câu, thật ra cô không giận lắm, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái mà thôi.
"Em ghen à?"
Anh hơi cong môi, trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm ánh lên ý cười.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Hi Ngôn ngước lên: "Ai nói em ghen chứ?"
Rõ ràng là ghen, còn sống chết không thừa nhận.
Hoắc Vân Thâm mỉm cười giải thích: "Tối nay ra ngoài ăn cơm không chỉ có anh và Đường Thời Tuyết, còn có đám người Mộc Thần Quang nữa."
À, không phải là chỉ có hai người đi riêng là được rồi.
Khúc mắc trong lòng Hứa Hi Ngôn được loại bỏ, cô lại mỉm cười ngọt ngào.
"Vợ ơi, em không giận nữa chứ? Vậy... anh có thể muốn làm gì thì làm không?"
Hoắc Vân Thâm ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cúi đầu dùng răng cắn mở nơ bướm trên vạt áo cô.
"Này này này, không được..."
Khi người đàn ông bắt đầu công thành, Hứa Hi Ngôn hoảng hốt muốn đẩy anh ra thì đã quá muộn.
"Muộn rồi!"
Anh ôm lấy cô đẩy vào tường, hai tay giơ lên cao quá đỉnh đầu, hôn rất nóng bỏng...
...
Trải qua buổi tối tốt đẹp, hôm sau Hứa Hi Ngôn quay phim cả ngày, tâm trạng vẫn rất tốt.
Buổi chiều quay phim xong, Hứa Hi Ngôn rời khỏi đoàn làm phim, bất ngờ gặp phải Đường Thời Tuyết trong phim trường.
Cô ta nói cô ta tới tham quan phim trường, đồng thời cười nhạt hỏi: "Cảnh Hi, bây giờ cô có rảnh không? Cùng đi uống cốc cà phê nhé! Đúng lúc tôi có việc muốn hỏi cô."
"Được!"
Hứa Hi Ngôn không cảm thấy được mùi tình địch từ trên người Đường Thời Tuyết, cô cảm thấy, chỉ cần Đường Thời Tuyết không tranh Hoắc Vân Thâm với cô, chuyện gì cũng dễ nói, không chừng về sau có thể làm bạn.
Chỉ tiếc là cô không biết, chẳng qua bởi vì
Đường Thời Tuyết che giấu quá tốt mà thôi.
Hai người phụ nữ đi tới một quán cà phê gần công ty, gọi cà phê rồi ngồi xuống trò truyện.
Bọn họ nói chuyện từ nước ngoài tới trong nước, tự nhiên lại nhắc tới Hoắc Vân Thâm, không sai, hai người bọn họ nói chuyện gần như đều xoay quanh đề tài là anh.
"Cô quen biết anh ấy từ bao giờ vậy?" Đường Thời Tuyết hỏi.
"Năm năm trước, bọn tôi từng gặp mặt một lần, chính thức quen biết thì chắc là mấy tháng trước."
Chỉ mấy tháng đã kết hôn rồi sao?
Hoắc Vân Thâm có phải quyết định quá mức qua loa không?
"Hai người xem như là cưới vội vàng, có phải là quá nhanh không? Cô đã tìm hiểu trước kia anh ấy là kiểu đàn ông như thế nào chưa?" Đường Thời Tuyết thử dò xét hỏi.
"Tôi thật sự không biết rõ trước đây anh ấy thế nào, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là bây giờ."
Tay Hứa Hi Ngôn chống cằm, ánh mắt nhìn chăm chú vào vòng tay bằng bạch kim trên cổ tay của Đường Thời Tuyết, vòng tay rất đẹp, phía trên có treo mặt trang sức giống như chữ cái Th và T.
"Cô thật sự không để ý à? Cho dù trước đây trong lòng anh ấy yêu người khác tới khắc cốt ghi tâm, cô cũng không quan tâm sao?" Hàng lông mày mảnh của Đường Thời Tuyết hơi hướng lên hỏi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hi Ngôn nghe được người bên ngoài nói về thế giới tình cảm của Hoắc Vân Thâm, giống như chạm đến một góc khuất, trong lòng cô chợt "thịch" một cái.
Trước đây anh từng yêu người khác tới khắc cốt ghi tâm sao?
Anh yêu ai vậy?
Ai là mối tình đầu của anh ấy?
Nhưng ngày đó, Hoắc Vân Thâm từng nói anh chỉ có một mình cô mà?