Côđến đây làm trợ lí sinh hoạt cho anh để trả nợ mà?
Một người giúp việc thiếu nợ như cô làm gì có tư cách đòi ông chủ của mình cung cấp chỗở tốt như vậy chứ?
Chỉ cần cho cô một căn phòng để tránh mưa tránh nắng làđủ lắm rồi!
Bây giờ chỉ có thể nói, ông chủ như Hoắc Vân Thâm thật sự rất tốt, khiến cô thay đổi suy nghĩ của mình về những người có tiền.
Cô tưởng rằng người có tiền đều vô tình vô nghĩa, thế nhưng cô hoàn toàn không thấy những thói hư tật xấu nịnh bợ chèn ép kẻ khác trên người Hoắc Vân Thâm.
Đổi lại là người khác, nếu cô không trả tiền thì họđã kiện cô ra tòa hay thậm chí là bán cô vào những nơi kia rồi.
Có thể gặp được ông chủ dễ chịu như Hoắc Vân Thâm, đó là phước đức kiếp trước của Hứa Hi Ngôn.
Cô sắp xếp đồđạc của mình trong phòng 102, tắm nước nóng, thay sang một bộđồ sạch sẽ thoải mái rồi đi qua bấm chuông cửa phòng 101.
Một lúc lâu sau cửa phòng mới mở ra, Hoắc Vân Thâm xuất hiện, trên chiếc áo thun màu xám nhạt của anh bịướt một mảng lớn.
Mặt anh lộ vẻáy náy: "Xin lỗi, đãđể em chờ lâu."
"Không sao."
Sau khi theo anh vào nhà, Hứa Hi Ngôn phát hiện bình thủy tinh đựng nước nguội trên bàn bịđổ, nước tràn ra đầy đất, một cái ly thủy tinh cũng rơi xuống đất.
Hứa Hi Ngôn đoán có lẽ mình bấm chuông không đúng lúc. Lúc đó chắc Hoắc Vân Thâm đang định uống nước nhưng vì vội vàng ra mở cửa cho cô mà vô tình làm đổ bình thủy tinh.
Hoắc Vân Thâm lăn xe lại, chuẩn bị cúi xuống nhặt ly thủy tinh nhưng Hứa Hi Ngôn lại nhanh hơn anh một bước. Cô nhặt cái ly rồi dựng bình thủy tinh trên bàn lên.
Côđến nhà bếp tìm khăn lau, dọn dẹp sạch sẽ nước đọng trên bàn và dưới đất. Cuối cùng, cô không quên rót cho Hoắc Vân Thâm một ly nước.
"Cảm ơn!" Hoắc Vân Thâm nhận lấy ly nước, uống cạn trong một hơi rồi đưa lại cái ly không cho cô.
"Sau này những chuyện như thế cứđể tôi làm cho! Còn anh thì cứ làm ông chủ, sống một cuộc sống ung dung thoải mái đi!"
"..."
Làm ông chủ có cảm giác gì?
Đột nhiên được một người phụ nữ nuông chiều, Hoắc
Vân Thâm cảm thấy không quen chút nào cả!
Hứa Hi Ngôn đi vòng ra sau lưng anh, đẩy xe lăn đi tìm phòng thay đồ: "Phòng thay đồởđâu?"
"Đến phòng thay đồ làm gì?" Hoắc Vân Thâm không hiểu.
"Áo anh ướt hết rồi, mặc quần áo ướt lỡ bị cảm thì sao?"
Hứa Hi Ngôn trả lời như chuyện đương nhiên.
Ngực Hoắc Vân Thâm giống nhưđược ai đốt lên một cây đuốc, ấm áp không nói nên lời. Thì ra cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.
Tay anh chỉ vào căn phòng trước mặt: "Ởđó."
Hứa Hi Ngôn mở cửa đẩy anh vào. Lúc nhìn thấy khung cảnh bên trong, cô hơi kinh ngạc vì nó không giống với tưởng tượng của cô cho lắm.
Cô tưởng người đàn ông cầu kỳ như Hoắc Vân Thâm thì có lẽ phòng thay đồ phải được phân loại kỹ lưỡng theo màu sắc mới đúng. Thế nhưng trong căn phòng rộng lớn trước mắt này lại khá lộn xộn, có không ít quần áo bị rơi xuống đất.
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy cũng hơi ngượng: "Hơi lộn xộn đúng không, tôi chưa kịp dọn dẹp."
Thật ra thì anh là một người đàn ông rất ngăn nắp, dù cho ở một mình thì anh cũng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Vì muốn chọn một bộ quần áo vừa ýđểđi gặp Hứa Hi Ngôn mà anh đã làm phòng thay đồ của mình lung tung bừa bộn như thế.
Từ trước đến giờ chỉ có con gái mới lựa quần áo đểđến gặp chàng trai mình thích, thế mà bây giờ lại đến lượt anh, vì chọn quần áo cho mình mà rối ren đầu óc.
Lúc trước ở nhà một mình thì anh rất thoải mái, muốn mặc cái gì thì mặc cái đấy. Thế nhưng bây giờ có Hứa Hi Ngôn ở bên cạnh, anh hi vọng mình mặc đồđẹp trai hơn một tí.
Ha ha, phụ nữ sẽ trang điểm vì người mình thích. Còn đàn ông, cũng sẽ vì người mình thích mà khiến mình đẹp hơn.
...