Hứa Hi Ngôn cảm ơn cậu ta rồi mở chiếc hộp ra xem. Bên trong hộp là một vật tròn tròn được gói trong miếng vải thô màu trắng, cầm lên cảm giác hơi nong nóng.
Ngoài ra, cô còn nhìn thấy một tờ giấy note dưới đáy hộp, trên đó viết: "Trứng gà mới luộc, có thể tan máu bầm giảm sung."
Không ghi tên cũng không ký tên nhưng Hứa Hi Ngôn vừa nhìn đã biết đó là nét chữ của Hoắc Vân Thâm.
Nét chữ của anh cứng cáp, vô cùng đẹp, giống hệt như con người của anh vậy.
Khóe miệng Hứa Hi Ngôn khẽ cong lên, trong lòng thật ấm áp. Càng ngày cô càng cảm thấy Hoắc Vân Thâm vô cùng ấm áp, vô cùng chu đáo. Cô sắp không tự chủđược mà yêu anh mất rồi, phải làm sao đây?
Hứa Hi Ngôn lăn trứng gàđược bọc vải trên má bị sưng đỏ, sau đó tiện thểăn luôn quả trứng gà luộc này.
Côăn xong liền gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Thâm: "Trứng gà rất cóích, cũng rất là ngon. Cảm ơn."
Cô vừa gửi tin nhắn xong thì trợ lí trường quay Tiểu Cát lại chạy đến báo với cô: "Cảnh Hi, có người tìm chị!"
Cô ngoái đầu lại nhìn, thấy Phương Tiểu Tranh cầm một túi đồăn hấp ta hấp tấp đi vào. Cô ngạc nhiên hỏi: "Tranh Tử, sao cậu lại đến đây?"
"Mình đến xem cậu quay đó!"
Phương Tiểu Tranh rất nhiệt tình. Cô phát bánh mì và bánh ngọt mà mình mua ở tiệm bánh cho thợ trang điểm và các nữ diễn viên đóng vai cung nữ trong đoàn phim.
Lúc này mọi người cũng đang đói bụng, bỗng dưng có người đến tặng bánh mì nên ai cũng rất vui, không quên cảm ơn Phương Tiểu Tranh.
Phương Tiểu Tranh nhân cơ hội này nói với bọn họ: "Không cần cảm ơn tôi đâu, muốn cảm ơn thì cảm ơn Cảnh Hi ấy, cậu ấy nhờ tôi đi mua về mời mọi người ăn. Mọi người đừng ngại, ởđây vẫn còn này."
Mọi người nghe xong lại vội quay sang cảm ơn Hứa Hi Ngôn.
Cô thật không ngờ Phương Tiểu Tranh suy nghĩ chu đáo đến như vậy. Tiểu Tranh chỉ dùng một chút nghĩa tình nho nhỏ làđã có thể giúp cô mua chuộc lòng người trong đoàn phim.
Không thể phủ nhận là Phương Tiểu Tranh rất có tố chất làm người quản lí, rất biết cách tạo quan hệ.
Hứa Hi Ngôn kéo Phương Tiểu Tranh ngồi xuống ghế bên cạnh, khẽ nói: "Cảm ơn cậu, Tranh Tử."
"Cậu
với mình mà khách sáo cái gì?"
Phương Tiểu Tranh không những mua bánh mì cho cô mà còn có cả trà sữa nữa. Côấy hỏi: "Cậu tẩy trang xong chưa? Chúng ta đi thôi!"
"Ừm!"
Hai cô gái cùng nhau rời khỏi phim trường, vừa đi ra cổng vừa trò chuyện.
Hứa Hi Ngôn uống ngụm trà sữa, hỏi: "Tranh Tử, cậu đến đây từ lúc nào vậy?"
Phương Tiểu Tranh khoác tay cô, cười nói: "Mình đến từ sớm rồi. Cậu vừa bắt đầu quay cảnh ba là mình vừa tới đó. Mà sao Hứa Tâm Nhu kia cũng ở trong đoàn phim vậy?"
Hứa Hi Ngôn trả lời: "Mình cũng không nghĩ chị ta cũng tham gia vào bộ phim này. Chắc là vì phim của đạo diễn Hoàng nổi tiếng nên ai cũng muốn chiếm một vai hết."
"Lúc nãy mình đã thấy Hứa Tâm Nhu đánh cậu rồi. Chị ta cũng thật quáđáng, rõ ràng là dùng việc công để trả thù riêng, muốn ức hiếp cậu mà."
Phương Tiểu Tranh đãđứng ngoài dõi theo toàn bộ quá trình NG của ngày hôm nay. May mà lúc sau Hoắc Vân Thâm ra mặt, nếu không côđã không nhịn nổi mà nhảy ra cấu xé Hứa Tâm Nhu giúp Hứa Hi Ngôn rồi.
"Yên tâm đi, cô ta muốn ức hiếp mình thì chính cô ta cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu."
Hứa Hi Ngôn nghĩđến việc hôm nay Hoắc Vân Thâm ra mặt giúp cô dạy dỗ Hứa Tâm Nhu, trong lòng cũng cảm thấy hả giận.
Cô nhớ tới gương mặt sưng to như cái đầu heo của Hứa Tâm Nhu, bỗng thấy buồn cười không chịu được.
Phương Tiểu Tranh nghĩđến tháng ngày sau này, không khỏi lo lắng cho Hứa Hi Ngôn: "Lỡ như sau này chị ta vẫn tiếp tục mượn phim đánh cậu thì sao? Không phải lần nào cũng có thể may mắn gặp quý nhân giúp đỡ vậy đâu. Cậu còn tiếp tục ở lại đoàn phim thì chị ta vẫn sẽ nghĩ cách giày vò cậu đó! Theo mình thấy, cậu dứt khoát nghỉ quay đi! Chỉ là vai một cung nữ nhỏ bé thôi, không diễn cũng chẳng sao!"