Trở về Vương phủ, một hàng dài lính gác đứng xếp hàng hai bên, Vương Bành hai tay không yên phận gõ từng tiếng lên ghế ngồi, hai chân không ngừng rung, mặt cau có trông rất khó chịu. Nhìn thấy bóng dáng của nữ nhi thân thuộc, y phất tay áo đứng dậy.
" Kha Nhi! "
Nhược Ca đang đỡ Vương Tiểu Kha xuống ngựa liền bị tiếng gầm của Vương Bành làm giật mình trượt tay mất thăng bằng, Vương Tiểu Kha cũng bất ngờ đổ dồn trọng lực thân thể đè lên nàng. Hai người ngã xuống đất ngại ngùng nhìn nhau một hồi.
Tiểu Thanh vội vàng đỡ tiểu thư nhà nàng, trừng mắt nhìn ân nhân đã từng cứu mạng cách đây không lâu.
" Công tử...! Ngươi...Ngươi dám chiếm tiện nghi tiểu thư! "
Nhược Ca ngồi dậy phủi bụi trên y phục, cười khổ sở.
" Ta không dám, vị cô nương này đừng ngậm máu phun người"
Vương Tiểu Kha ngăn lại cuộc cãi vã không đi đến đâu.
" Cũng do ta không chú tâm, Nhan công tử có bị thương không? "
Nàng lắc đầu xoa đầu Bạch Mã Phát.
" Ta không sao, Vương cô nương rất nhẹ, cũng không đè chết được ta"
" Ngươi..."
" Được rồi Tiểu Thanh, cha ta đã trở về, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm"
Nhược Ca hiểu ý chắp hai tay hướng Vương Tiểu Kha cùng Tiểu Thanh.
" Hai vị cô nương, Nhan mỗ xin cáo từ"
Vương Tiểu Kha vội níu lấy tay áo của Nhược Ca rồi lại vội vã rút tay lại, mặt không dám nhìn trực diện, quay đi chỗ khác, vẫn dáng vẻ kiêu kiêu ngạo ngạo nói với nàng.
" Nhan công tử cũng đã mệt, nếu không ngại, công tử cứ ở lại phủ ta nghỉ ngơi, xem như Tiểu Kha trả ơn ngươi"
Nhược Ca chưa kịp hoàn hồn bởi hành động của Vương Tiểu Kha, vô thức gật đầu.
Không phải thời này nam nữ thụ thụ bất tương thân a? Khi nãy nàng vén tóc ta, hiện tại liền níu tay áo ta? Ai nha...thật khó hiểu...nữ nhân thật là...ta là nữ nhân cũng không khó hiểu như vậy nha.
Lắp bắp bắt lấy dây cương, nhanh nhẹn kéo Bạch Mã Phát đi.
" Ta..ta đi dắt Bạch Mã Phát đến nơi để ngựa "
" Tiểu Thanh, ngươi cho người dắt Bạch Mã Phát đi đi"
" A...Ân? Không cần phiền cô nương, để ta dắt được rồi"
Tiểu Thanh nheo mắt nhìn tiểu thư nhà nàng rồi nhìn sang ân nhân bên cạnh. Nàng hít một ngụm khí nặng nhọc giựt lấy dây cương trong tay Nhược Ca, không quên trừng mắt đe doạ " Ngươi bất kính với tiểu thư nhà ta, ta trừng chết ngươi"
Nhược Ca chỉ biết cười méo mó lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Vương Tiểu Kha.
" Nhan công tử? Ngươi không khoẻ?"
" Ta...không có...chính là rất khoẻ!"
Vương Bành ra đến cửa phủ ngăn lại cuộc trò chuyện giữa hai nàng. Tay phải đặt cán thanh kiếm có hình sư tử vàng bắt mắt cũng không kém phần oai vệ. Trên người y toả ra khí tức phi thường. Trái lại, đôi mắt đặt lên nữ nhi của y lại hiền hoà hơn, cũng không nỡ trách mắng nữ nhi y nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Thở phào một hơi, y uy nghiêm cất giọng khàn khàn.
" Kha Nhi, con lại trốn ra ngoài ham chơi? "
Vương Tiểu Kha cũng không giấu giếm nữa, làm cách nào cũng không lừa được cha nàng.
" Cha đừng tức giận, là Kha Nhi sai, lần sau Kha Nhi sẽ không tự tiện xuất phủ "
Y phất tay áo "hừ" một tiếng, bắt đầu để ý đến nam nhân tựa tiểu bạch kiếm đứng cách nữ nhi y không xa.
Nhược Ca chắp hai tay, hơi cúi người hành lễ với Vương Bành. Nàng chính là theo thói quen quan sát mấu chốt nhưng điểm quan trọng, cũng