An Chi Tố tìm được thước dây, lấy thêm chiếc bút bắt đầu đo kích thước cho Bạch Tâm Từ.
Diệp Kinh Mai ngồi một bên quan sát, thấy tay nghề đo lường của An Chi Tố thật sự rất lão luyện, vô thức sinh thêm chút tin tưởng với cô ấy.
“Phu nhân, ngài còn thêm yêu
cầu nào khác không?” – An Chi Tố ghi lại số đo sau đó hỏi.
“Không có, cô cứ theo đó mà làm đi.” – Bạch Tâm Từ đáp
An Chi Tố gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ theo đó thiết kế ra một chiếc sườn xám phù hợp với ngài.
Ngài để lại cho tôi địa chỉ và số điện thoại, làm xong rồi tôi sẽ gửi sang cho ngài.”
Bạch Tâm Từ lúc này liền đem số điện thoại và địa chỉ để lại cho cô, cuối cùng hỏi: “Tiền đặt trước phải trả như thế nào?”
“Không cần đâu.” – An Chi Tố hào phóng xua tay: “Chiếc sườn xám này tôi sẽ không lấy tiền, tặng cho phu nhân người đấy.”
Lần này là đến Bạch Tâm Từ trợn tròn mắt.
Diệp Kinh Mai dường như khá bình tĩnh trước sự tuỳ hứng của An Chi Tố, cười nói: “Bà chủ thật hào phóng.”
“Hôm nay tâm trạng tôi tốt, xem như là đền đáp khách hàng cũ đi.
Vị phu nhân này có muốn không? Tôi có thể làm luôn một thể.” – An Chi Tố tâm trạng thoải mái nói.
“Tôi thì khỏi đi, mỗi lần tôi mặc sườn xám liền biến thành cô bồi bàn trong quán rượu.” – Diệp Kinh Mai tự giễu nói một câu.
“Vậy là do cô mặc không đúng sườn xám, mỗi người đều sẽ có một chiếc sườn xám phù hợp với bản thân.” – An Chi Tố không đồng ý với lời nói của Diệp Kinh Mai, mẹ cô từng nói với cô, không có người phụ nữ nào không hợp với sườn xám, chỉ có người phụ nữ mặc trúng sườn xám không phù hợp với mình mà thôi.
Bạch Tâm Từ nghe xong lời này
liền ngẩn ra, ánh mắt nhìn An Chi Tố có thêm vài phần dò xét.
Câu nói này, hình như ngày trước cô từng nghe thầy Tố nói qua.
Cô lại nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi Tố, càng nhìn càng cảm thấy mình đã thấy gương mặt này ở đâu đó.
“Được rồi Bạch phu nhân, địa chỉ và số điện thoại tôi đã